Lời này có không ít người ủng hộ.
Bây giờ đã qua lúc tan việc, rất nhiều người vội vã về nhà.
Đối mặt nhiều thanh âm phản đối như vậy, Thịnh Dục vẫn kiên quyết lắc đầu như cũ.
"Trận đấu là trận đấu, nếu đã nói cẩn thận dựa vào số lượng tiêu thụ ba ngày qua để tính, thì không thể chỉ tính hai ngày và nửa ngày còn lại được. La thư ký, đến bộ phận tiêu thụ thúc dậy đi."
La thư ký đáp một tiếng.
Bỗng nhiên, "Ầm" một tiếng, cửa lớn của phòng họp bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Một người hơn hai mươi tuổi chạy vọt vào.
"Thịnh... Thịnh tổng..."
Hắn thở không ra hơi, như vừa mới chạy về.
Thịnh Dục khẽ cau mày, " Trợ lý Trần, sao cậu lại đến chậm vậy hả? Số lượng tiêu thụ của ngày hôm nay đâu rồi? Cậu có mang đến không hả?"
Trợ lý Trần không hề trả lời hắn, một tay đỡ bàn, thở hổn hển đến nửa ngày.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com