Lạc Thần Hi vừa muốn nói gì đó thì Mục Diệc Thần lại đã trở về.
Đi theo hắn, vẫn còn có Bạch Thế Huân.
Bạch Thế Huân vừa vào cửa, nhìn thấy Lạc Thần Hi, liền chào hỏi bên trên, "Chị dâu, váy cưới trên người chị...thật quá đẹp! Lần này mang bao nhiêu viên kim cương đính lên? Diệc Thần chính là không tiếc vốn, chỉ cần mỹ nhân cười một tiếng là đủ? Trước kia tôi cũng nhìn không ra, hắn còn có tiềm chất thần thánh."
Lạc Thần Hi nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi với anh.
Bạch Thế Huân lập tức hết nhìn đông tới nhìn tây, như đang tìm cái gì.
Lạc Thần Hi nhìn một hồi, mới cười nói: "Bạch nhị thiếu, anh là đang tìm Tiểu Thiến Thiến sao? Cô ấy vào phòng bên cạnh thay lễ phục của phù dâu rồi, chút nữa sẽ đến."
Bạch Thế Huân lúc này mới yên tâm, vừa định nói với Mục Diệc Thần vài câu.
Kết quả, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Mục Diệc Thần không nhìn chằm chằm vợ, mà lại nheo mắt thần sắc không hảo cảm mà nhìn Bruno.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com