Tần Trạch Húc vén tay áo lên xem đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ vào học.
"Sau này chúng ta đổi chỗ gặp nhau đi." Tần Trạch Húc đề nghị, không để ý đến Điểm Điểm.
Thẩm Thủy Mạt chỉ lên trên cây: "Tên nhóc ẻo lả kia chắc chắn không biết trèo cây."
"Cậu nói ai là tên ẻo lả hả?" Điểm Điểm nhíu mày, hỏi.
"Ha ha ha." Thẩm Thủy Mạt cười phá lên, không quan tâm đến cậu.
Cô bé nhét bắp ngô ăn dở vào tay Tần Trạch Húc, chỉ chốc lát đã trèo tót lên cây. Thẩm Thủy Mạt ngồi vắt vẻo trên cành cây, đung đưa hai chân, nói với Tần Trạch Húc: "Lên đây."
Điểm Điểm nhìn thoáng qua Tần Trạch Húc, sau đó ném cặp sách xuống đất, bắt đầu trèo lên. Nhưng cậu chỉ leo được một đoạn lại tụt xuống. Điểm Điểm trèo lên tụt xuống như thế vài lần mà vẫn không lên được chỗ Thẩm Thủy Mạt, liền ngẩng đầu gọi: "Cậu xuống đây."
Thẩm Thủy Mạt lắc đầu.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com