Trên giường, Cố Hạo Đình đặt bàn tay lên bụng cô, vuốt thật nhẹ nhàng, vẫn không yên tâm, hỏi: "Bé con có đá em không?"
Hoắc Vi Vũ cảm thấy vừa buồn cười, vừa giận. Cố Hạo Đình nóng ruột quá rồi.
"Bây giờ còn là phôi thai, chưa có chân đấy, sao đá được?" Hoắc Vi Vũ vừa cười vừa nói.
"A, đúng đúng đúng, anh quên mất, vậy em có cảm giác gì đặc biệt không? Đau không? Khó chịu không? Có cảm nhận được đứa bé không?" Cố Hạo Đình hỏi liên tiếp mấy câu.
Hoắc Vi Vũ xoay người, nâng mặt hắn lên, giải thích: "Không đau, không khó chịu, thật ra cũng không có cảm giác gì cả, chỉ là trong lòng có ám hiệu, tự nói với mình trong bụng có em bé."
"Tiểu Vũ, ba tháng đầu nhất định phải chú ý, trận đấu quốc tế của nước M lần này em đừng đi, an tâm ở nhà dưỡng thai, anh nhất định sẽ trở về an toàn." Cố Hạo Đình lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, giận tái mặt, "Lúc trước đã nói rồi, anh lại đổi ý."
"Anh không muốn em bị liên lụy."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com