webnovel

Chương 9

Tôi mở mắt ra vào buổi sáng và thấy mình đang cuộn tròn trong vòng tay của người đẹp trai từ đêm qua. Tôi hiểu tại sao tôi có thể ngủ ngon. Cơ thể nó ấm áp, trái ngược với khuôn mặt lạnh hơn băng giá rất nhiều khiến bất cứ ai nhìn thấy nó cũng phải tránh xa.

Và nhìn nó nằm dài không một chiếc áo khi ngủ. Điều hòa thổi rất lạnh, nếu nó bị ốm thì ai chịu trách nhiệm chăm sóc nó? Tôi. Học cách chăm sóc bản thân đi, tên đẹp trai.

Như một sự trừng phạt, tôi đâm ngón tay vào chóp mũi nó để cố gắng nhấc bàn tay nặng nề của nó ra khỏi hông tôi. Nó ôm tôi chặt đến nỗi cơ thể chúng tôi như tan chảy vào nhau.

"Mấy giờ rồi?"

Tại sao mày thức dậy bây giờ? Nó mở mắt và nhìn tôi. Sau đó nó nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Với nỗ lực của tôi để xem đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ.

"Sáu giờ đúng."

"Hm..." Người đẹp trai lẩm bẩm, vẫn nhắm mắt. Thật tốt khi tôi không muốn nói chuyện với nó ngay bây giờ, nhưng chết tiệt! Người đẹp trai này kéo tôi lại gần đến nỗi tôi suýt chết ngạt trong ngực nó.

"Buông tao ra!" Tôi cố gắng hết sức để vùng vẫy như một con nai đang cố gắng chạy trốn khỏi một con rắn.

"Trời còn chưa sáng."

"Cái gì mà trời còn chưa sáng?" Con gà trống đã gáy cho đến khi cổ họng đau rát.

Ôi... ngủ tiếp đi.

"Thức dậy!" Lần này tôi kéo dài để coi nó nhắm mắt chịu được bao lâu.

"Mày vẫn chưa ngủ đúng không?" Tôi cố nén thấp giọng phát tín hiệu báo động, nhưng người đẹp trai vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Được rồi... mày đã tìm thấy sự độc ác trong người tao.

Tôi nghĩ ra một kế hoạch xấu xa, từ từ di chuyển bàn tay còn lại của mình đến eo của người đẹp trai. Một nụ cười mãn nguyện trước khi chọc mạnh ngón tay vào vị trí mong muốn.

"A đây rồi!" Tôi đã phát huy hết sức mạnh. Về người bị cù léct vào eo đang mở mắt ra. Huh ... nếu tôi biết điều đó, tôi đã làm điều đó ngay từ đầu.

"Đừng nghịch ngợm!" Người đẹp trai kêu lên.

Rồi sao? Ai quan tâm? Tôi tiếp tục cù nó cho đến khi nó lăn lộn trên giường.

"Dừng lại không?" Nó đe dọa tôi bằng một giọng không thân thiện. Ánh mắt nó như muốn bẻ cổ tôi nhưng tôi không sợ vì đây là chỗ của tôi nên người đẹp trai sẽ không dám làm gì.

"Không đời nào!" Tôi nhún vai trong khi chuẩn bị cho một lựa chọn khác, người cao lớn đã sẵn sàng phòng thủ.

"Đừng nói tao không cảnh cáo mày." Nó nói to.

"Không."

Chết tiệt! Tôi kêu nó không cảnh cáo mà bây giờ người đẹp trai kia lại quay người đè lên người tôi thế này. Nó giữ tay tôi để tôi không thể cù vào eo nó nữa.

Quá gần. Tại sao mày lại đưa đầu của mày gần hơn nữa, thằng khốn?

"Cút cái mặt của mày đi!" Tôi mắng nó, vùng vằng cố gỡ tay ra để đẩy cái mặt xấu xí của nó ra. Trời ơi, nó đã không làm theo những gì tôi bảo nó làm, ngược lại với khuôn mặt của nó rất gần. Cho đến khi tôi có thể nhìn thấy chóp mũi của nó chạm vào mũi tôi.

Tôi vội vàng nhắm mắt lại.

Hơi thở của người phía trên phả vào má tôi, từ từ di chuyển đến gần khóe môi tôi. Tôi nhắm mắt lại. Rất lo lắng và sợ hãi cùng một lúc.

Người đẹp trai này sẽ làm gì tôi đây?

Bộp!

Uii! Lại búng trán tao.

Lần này tôi mở mắt ra và thấy người đó đang cười một nụ cười kinh khủng đến nỗi tôi đóng cây kim vào miệng nó. Tôi ghét nụ cười của nó bây giờ.

"Tại sao mày búng trán tao?" Tôi hét lên vội sờ trán để kiểm tra tình hình.

"Hay là muốn cái khác?" Người đẹp trai nói. Mà còn nói thêm "Hay mày muốn miệng của tao?"

"Ai Tin!" Tôi nguyền rủa. Nếu không mau lấy tay ra, bây giờ tao đã cắn mày rồi! Người bị mắng chỉ cười, ra khỏi giường lấy khăn, khoác lên vai. Ra khỏi phòng.

Oh... nó không làm gì tôi? Tâm trí lạ lùng của tôi hỏi. Ngay lập tức gạt bỏ những ý tưởng nảy ra một cách nhanh chóng. Người đẹp trai này muốn làm gì?

Trong lúc chờ nó tắm xong, tôi xuống nhà uống chút nước lạnh. Tôi nhìn mẹ nấu ăn trong bếp cho đến khi con chó nhà bên trèo qua hàng rào.

"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?" Tôi hỏi, nghiêng đầu để nhìn.

Ahhh, ba món cá rất ngon. Tôi giở nắp nồi, nồi này, nồi kia. Cô có muốn mở một quán cơm trước nhà không, cô Ratchanee?

"Mẹ muốn bán không?" Tôi hỏi trong khi đứng khoanh tay như thể yêu cầu một câu trả lời nhanh chóng.

"Cái này cho Tin."

"Mẹ..." Tôi đơ người trong tích tắc. Có cái cũng gì cho người đẹp trai. Ai sẽ thích điều đó khi mà mẹ mình thích một đứa trẻ khác?

"Cho cả hai người." Chắc mẹ sợ con lắm. Tay bà ấy đặt lên đầu tôi như một lời an ủi mà quên mất hình như bà vẫn đang cầm một chiếc khăn nên nó kẹp giữa đầu tôi và tay mẹ. Huh!

Tôi quay trở lại phòng theo lệnh của bà Ratchanee. Bà ấy nói nếu tôi không tắm, tôi sẽ không được cho ăn sáng. Tôi bước vào phòng và thấy người cao lớn đang đứng lau đầu. Tất nhiên nó quay sang tôi. Nó dùng tay của mình lau xuống vùng cổ, ngực và bụng, sau đó đi xuống phía dưới cho đến khi tôi có thể nhìn thấy đường chữ V gần hông. Tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Này, tôi đang làm gì ở đây? Tại sao quá lo lắng về những gì tôi thấy ở đó ...

"Mày đang nhìn gì đó?" Tôi nói cố sửa lại biểu hiện của mình. Người đẹp trai hẳn đã bối rối vì tôi lớn tiếng với nó.

"Muốn nhìn lại?" Tôi mở to mắt nhìn nó khi nó đến gần tôi.

Khùng!! Nó nắm lấy cổ tay tôi.

"Gì?" Tôi nhìn nó rồi nhìn cổ tay mình. Tôi buộc nó phải nhanh chóng buông tay tôi ra.

"Bôi kem cho tao đi."

Để tao bôi kem. Được chứ.

Cái quái gì vậy! Tại sao tôi lo lắng?

Tôi muốn nói không nhưng nó nhanh chóng kéo tôi lại gần ba lô của nó và lấy ra một lọ kem rồi đưa cho tôi. Tôi lườm nó.

"Mày có thểtự làm." Tôi nói, ném lọ kem lên giường rồi quay lưng bỏ đi. Thật không may trong tích tắc, người đẹp trai đã vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau. Nó chật đến mức tôi gần như không thể thở được.

"Bôi hay không?" Âm thanh thực sự gần với tai của tôi.

Chết tiệt, tôi nổi da gà!

"Không!" Tôi hét lên làm một cử chỉ rõ ràng là không tuân theo yêu cầu của nó. Tuy nhiên, tôi phải thay đổi suy nghĩ của mình. Khi đột nhiên người đẹp trai này bắt đầu đe dọa chủ quyền cơ thể tôi. Bắt đầu bằng cách ngửi cổ và má tôi. Nó sẽ lan sang những nơi khác nếu tôi vẫn từ chối mệnh lệnh của nó.

"Được, tao bôi cho mày."

Ôi trời...

Tôi lấy kem trên giường và ấn nó cho đến khi nó tràn ra tay tôi. Sau đó bôi lên toàn bộ lưng của người đẹp trai.

"Xong."

"Phía trước cũng vậy." Người cao lớn nói trong khi quay về phía tôi.

"Đòi hỏi nhiều đấy!"

Người đẹp trai bước đến tủ quần áo của tôi. Lấy kem dưỡng da của tôi.

Cái gì đâyy?

"Tao đã dùng rồi, nhưng mày chưa."

"Tao có thể tự mình làm lấy." Vội can ngăn gã ranh mãnh đó vì tôi biết hắn đang nghĩ gì về điều này.

Đây là một ngày khủng khiếp và không đáng tin cậy.

"Tao muốn giúp."

"Tao muốn tự cứu mình."

"Hả?"

Chết tiệt, tôi muốn tát vào miệng mình vì đã nói sai.

"Ý tao là, tao có thể tự làm được." Tôi ngay lập tức tự bảo vệ mình. Nó không nói gì chỉ nhếch mép cười. Tuy nhiên, đó là sự im lặng phục vụ cho nhiều mục đích.

Cuối cùng, tôi quyết định không thoa kem vì nó khiến tôi nhớ đến một thứ tương tự. Sau đó, người đẹp trai xuống ăn rất nhiều thức ăn mà mẹ đã chuẩn bị.

Thức ăn rất ngon, nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn chút nào vì người đẹp trai ngồi bên cạnh tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhìn nó đến phát ngán không muốn ăn nữa.

Tôi không biết nó nhìn cái gì.

Tôi yêu cầu nó đi đến trung tâm mua sắm vào lúc một hoặc hai giờ bằng vũ lực. Mày muốn ở nhà?

"Có muốn đi hay không?" Tôi hỏi người ngồi trên ghế sofa đang thoải mái chơi điện thoại lần thứ mười. Câu trả lời tôi nhận được giống như chín lần trước.

"Không."

Chết tiệt! Mày phải chiều chuộng đứa con của chủ nhà đã nuôi mày.

"Không? Đồ vô ơn." Tôi đã nói. Và kết quả là gì? Đôi mắt nó nhìn tôi như muốn lấy mạng tôi.

Thôi nào.

"Tao đi một mình."

Đã làm mọi cách để ép nó đi nhưng người đẹp trai đó vẫn ngoan cố không chịu đi chơi với tôi. Đây là lần thứ mười một. Tôi quyết định đi mua sắm một mình. Trước đó, tôi đã đi ngang qua nó bốn năm lần, làm như tiếng chim hót trong tổ. Lần này, tôi yêu cầu sự chú ý.

Mày có muốn thay đổi suy nghĩ của mình không?

Cuối cùng, nó vẫn không thay đổi quyết định. Mặc kệ tôi.

Đầu tôi lập tức nóng lên. Ngay lập tức tôi lấy điện thoại và ví của mình, cho vào túi quần và chuẩn bị rời khỏi nhà. Tuy nhiên, dường như vẫn còn một tia hy vọng bởi khi tôi cầm đôi giày lên khỏi giá, nó đã xoa đầu tôi.

Mẹ kiếp, đừng xoa mạnh.

"Đi đâu vậy?" Tôi hỏi một cách lịch sự, mặc dù chắc chắn rằng nó sẽ đi đến trung tâm mua sắm với tôi. Nó không đáng tin cậy lắm cũng như không chắc chắn về trạng thái tâm trí bí ẩn của mình.

"Đi trung tâm mua sắm."

Đúng! Tôi rất vui. Tuy nhiên, tôi không thể nói với nó rằng tôi hạnh phúc như thế nào. Bây giờ tôi làm bộ mặt bình tĩnh, chỉ gật đầu với nó. Hãy bắt chước người đẹp trai đã từng đối xử với tôi như vậy.

"Chờ một chút, tao đi lấy chìa khóa khóa nhà."

"Đây."

"Sao có mày có thể?" Đầu tôi lại nóng lên khi nhìn thấy người đẹp trai này đang cầm trên tay chìa khóa nhà tôi. Định cướp nhà tôi à?

"Mẹ ơi."

Đó là một câu chuyện khác về việc gọi mẹ tôi là "mẹ". Người cao lớn này biết tôi sẽ hỏi lại, nó lập tức khóa cửa và dẫn tôi đến bến xe buýt.

Mày thực sự biết nhiều về tao ...

Trong kỳ nghỉ học kỳ này, hầu hết thanh niên nếu không đến các điểm dạy kèm thì sẽ chen chúc ở mọi trung tâm mua sắm quanh Bangkok. Thấy bây giờ trên xe buýt đông đúc hơn nhiều so với xe đưa lợn đến lò mổ. Chỉ cần thêm một centimet thì tôi và người đẹp trai đó sẽ là cặp song sinh mới dính liền trên thế giới...

"Nóng."

Một vấn đề khác ngoài việc đông đúc trên xe buýt, thời tiết rất nóng. Quạt không quay được. Tôi không thể làm gì được nữa. Tôi muốn gấp một chiếc quạt thủ công từ Trung tâm thủ công mỹ nghệ.

Ôi đã đông, đã nóng mà còn kẹt. Tôi nghĩ chúng ta nên đi xuống trước.

"Bình tĩnh." Người phía sau chồm tới thì thào.

Chết tiệt, nổi da gà, hơi thở phả ra từ chiếc mũi sắc lạnh của nó khiến toàn thân tôi run lên.

"Tao biết." Tôi đáp lại bằng một cái nhún vai. Vẫn còn sự thất vọng và luôn luôn như thế này. Sau đó, xe buýt chạy cho đến khi nó dừng lại trước trung tâm thương mại. Tôi xuống xe và tăng tốc bước chân nhanh gấp bốn trăm lần một vận động viên trong đội tuyển quốc gia SEA Games.

Trời ơi nhìn hướng nào cũng thấy biển SALE 50-60%. Thật hấp dẫn.

Nhưng, trước khi mua sắm, đừng quên kiểm tra ví của bạn.

Hừm... có ba ngàn. Nên là đủ cho một hay hai lần mua.

"Lên nào." Tôi quay lại và nói với nó rằng người đã đi theo tôi rất chậm cho đến khi con rùa vẫn đuổi kịp nó. Nó làm vẻ mặt không thực sự thích khi bước đi trong một trung tâm thương mại đông đúc với dòng người chen lấn. Tuy nhiên, nó vẫn chọn đi theo tôi lên thang cuốn.

Ồ! SALE nước hoa, SALE kính mát. Tôi nhìn vào cửa hàng giảm giá với đôi mắt lấp lánh.

Có ba nghìn, có thể đến cửa hàng mắt kính trước.

"Hãy xem kính trước." Tôi kéo tay người anh đẹp trai về phía tiệm kính.

"Rất nhiều bộ sưu tập mới." Tôi lẩm bẩm một mình vì người bên cạnh không nói chuyện với tôi. Vừa đứng vừa nghịch điện thoại.

"Thật tuyệt phải không?" Tôi huých vào cánh tay người cao lớn để nhìn thấy mình trong cặp kính râm mới nhất. Soi gương ngầu quá, nhưng cũng muốn biết ý kiến ​​của nó để lấy lại tự tin. Người đẹp trai rời mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn chằm chằm vào tôi trong ba giây. Quay lại chơi game.

Chết tiệt, cho tao một chút tôn trọng. Tôi đã nhờ các nhân viên lớn tuổi hơn giúp đỡ bằng cách đặt câu hỏi tương tự.

"Rất thích hợp với em."

Hừm được rồi, tôi sẽ thì thầm với quản lý cửa hàng để tặng quà cho chị, chị gái xinh đẹp. Mặc dù tôi đã đeo nó và trông rất đẹp trai, nhưng nó không tốt nếu xét về giá cả. Hơn bảy nghìn Baht. Có nên vào bệnh viện mổ thận, gan rồi bán sang Trung Quốc? Cuối cùng, tôi phải chia tay chiếc kính với nỗi buồn sâu sắc. Thay đổi kế hoạch để đi vào một cửa hàng áo sơ mi giảm giá mạnh.

" Đây."

Tôi phải ra hiệu cho người thờ ơ đó. Nó hành động như một bóng ma lang thang nên chủ nhà cho nó vào nhà.

"Rất đẹp." Tôi lấy một chiếc áo sơ mi phù hợp với cơ thể của tôi. Suy ngẫm và mỉm cười. Chiếc áo này thật tuyệt. Người mặc nó trông rất đẹp trai. Nó phù hợp.

Nửa giờ trôi qua. Tôi mua ba chiếc áo sơ mi với giá gần 3.000 Baht, để dành vài xu để trả tiền ăn trưa và đi xe buýt về nhà. Trả tiền xong, tôi quay với nó. Đôi mắt sắc lạnh của nó nhìn tôi.

"Nửa tiếng." Tôi cười ngượng nghịu.

"Hừm." Người đẹp trai càu nhàu và cùng tôi bước ra khỏi cửa hàng.

Mày có giận tao không? Chỉ nửa giờ không có lâu.

*

Khuyến mãi mừng kỳ nghỉ học kỳ giảm giá 20%

Tôi nhìn thấy tấm biển này trên cửa hàng kem cách đó khoảng 50 mét. Cái đói và lòng tham thống trị ngay lập tức. Tôi ra hiệu rẽ về phía người đẹp trai này mà không cần suy nghĩ nhiều. Nó không nói gì, có lẽ nó nghĩ tôi đói và cần ăn.

Hàng đợi thứ mười lăm không mất nhiều thời gian. Tôi ngồi trong cửa hàng và đặt nhiều món đến nỗi người ngồi trước mặt tôi bắt đầu cau mày.

"Đừng có giận. Tao đói." Tôi nói với người đẹp trai. Mặc dù tôi có thể nói rằng nó không tức giận, nhưng có lẽ tôi đã chọc giận nó một chút. Tôi đã chọn cách nhẹ nhàng như thế với nó.

Chưa đầy năm phút, món kem đã đến. Không chần chờ gì nữa, tôi ăn ngay. Chưa xong, tôi nhìn người trước mặt đang im lặng.

"Ăn nhiều lên." Tôi chỉ vào cái muỗng kem trước mặt nó và nó không trả lời. Chỉ ngồi nhìn tôi trong khi cau mày và im lặng. Tôi hỏi có chuyện gì với nó, thay vào đó nó chỉ vào môi tôi.

"Ăn như một đứa trẻ." Nó lẩm bẩm với một tiếng thở dài.

Biết mình ăn bị dính bẩn, tôi vội lấy khăn giấy lau đi.

"Dám bị bẩn là tốt." Tôi trả lời điều này bằng cách tham khảo các từ trong quảng cáo chất tẩy rửa. Mong đợi nó với khuôn mặt căng thẳng sẽ mỉm cười, nhưng thay vào đó lại cau mày hơn trước gấp mười lần.

"Điều đó không hài hước sao?"

"Không."

Được. Đó là một câu trả lời tuyệt vời. Mày không nghĩ rằng mày có thể cứu trái tim của tao?

"Được."

Vẻ mặt của người đẹp trai đang nhìn tôi lúc này như thể tôi có thể tự ăn hết và nó sẽ không ăn nhiều như vậy.

Mày nghiêm túc chứ?

"Tao đút cho." Tôi trêu chọc nó. Người mà tôi đang trêu chọc nhìn lên từ màn hình điện thoại. Nó có lẽ đáng sợ hơn bởi vì nó kéo một nụ cười trên khóe môi và gật đầu.

"Được."

Mẹ kiếp!

"Tay của mày bị liệt sao?"

"Không."

"Sao mày không tự ăn một mình?"

"Mày hỏi, nên tao muốn."

Trời ơi, sao nghe lạ thế nhỉ? Tôi rất muốn tát mình. Làm sao có thể nói điều gì đó mà không suy nghĩ về nó trước. Thêm vào đó, tôi muốn tát người trước mặt mình. Tôi đã phải lấy một cái thìa và đút kem rượu rum cho nó. Lỗi của tôi, cho nó ăn quá nhanh cho đến khi một bên môi nó chạm vào phần còn lại của cây kem. Tôi đang tìm khăn giấy để lau cho nó.

Không có miếng khăn giấy nào hết. Tôi hỏi người bán hàng, và anh ta nói không có sẵn khăn giấy.

"Lau sạch đi."

"Không có khăn giấy."

Nhìm xem.

"Dùng tay của mày ấy."

"Nó bẩn."

"Lau sạch đi."

Mày không nhìn xung quanh được sao? Mày thật là yên tĩnh, anh chàng đẹp trai, yên tĩnh như rừng. Tuy nhiên, dù có khó khăn thế nào, mày cũng không quan tâm đến những người xung quanh.

"Sạch sẽ rồi đúng không?"

Điều này gây rất nhiều áp lực cho tôi.

Huh.. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy lau môi cho người đẹp trai, tẩy đi vết kem như những gì đã xảy ra với tôi trước đó.

"Ăn như một đứa trẻ." Mặc dù tôi biết đó là lỗi của tôi.

Xong rời khỏi quán kem, có lẽ không thể đi quán khác vì ngân sách eo hẹp. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa ăn trưa.

"Chúng ta về nhà ăn đi." Lựa chọn khả thi duy nhất cho tôi vào lúc này. Người đẹp trai không nói gì. Chỉ biết gật đầu. Chúng tôi trở về nhà và cửa vẫn khóa. Điều đó có nghĩa là bà Ratchanee đã không trở lại sau cuộc gặp gỡ với những người bạn học cũ của mình.

"Hãy ngồi và chờ một chút". Tôi quay sang người đẹp trai. Rồi tôi đi đến bếp để làm một đầu bếp chuẩn bị bữa trưa từ những phần còn lại của bữa sáng. Có vẻ như không đủ để ăn, tôi phải nói thêm.

"Tại sao mày không ngồi đó và chờ đi?" Tôi nhìn thấy nó từ xa. Lẽ ra nó phải ngồi đợi trên sô pha, vậy mà lại vào đây đứng dựa vào cột bếp nhìn tôi.

"Tôi muốn nhìn."

"Nhìn người hay nhìn đồ ăn?" Tôi nói đùa mà không cần suy nghĩ.

"Người."

Chết tiệt!! Câu trả lời khiến chiếc thìa suýt tuột khỏi tay tôi. Mày đang nói cái gì vậy?

"Tao đánh bể đầu mày." Tôi nói đe dọa người vô cảm.

"Tao nghiêm túc đó."

Vẫn chưa ngừng trêu chọc tôi. Trái tim nhỏ bé của tôi không thể hành động đúng cách. Rồi nó bước vào và tiến lại gần hơn. Mày muốn ngửi tao hay thức ăn?

"Mày sẽ bị dầu bắn vào." Tôi vội đẩy trán người đẹp trai. Không khỏi ngượng ngùng hay xấu hổ, chỉ sợ khuôn mặt đẹp trai sẽ tiếp xúc với dầu tạo thành nếp nhăn.

"Ừhm."

Cái gì? Người đẹp trai nói vậy. Nếu tất cả các cô gái nghe thấy nó sẽ bị thổi bay, nhưng tôi khá miễn nhiễm. Tôi không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng bây giờ tim tôi bắt đầu đập nhiều hơn bình thường.

*[POV Tin]

Tôi đứng khoanh tay và nhìn chằm chằm vào người nhỏ bé nhưng lại là một đầu bếp điêu luyện. Tôi không thể không mỉm cười trong sự ngưỡng mộ. Nó có thể nấu một món ăn ngon trong mọi thực đơn. Thêm vào đó, thức ăn ngon không kém gì đầu bếp nấu trong nhà hàng.

"Cảm thấy như thế nào?" Nó cởi tạp dề hỏi.

"Không tệ."

Huh, tôi không thể nói rằng thức ăn của nó ngon lắm. Vì tôi là người không nói nhiều, không lắm lời, quá khác biệt với bất kỳ ai đặc biệt là những người xung quanh nó.

"Ăn nhiều vào, tao đi tắm đã." Nó nói rồi bước nhanh lên lầu để tôi tự ăn.

"Ngon lắm." Tôi lẩm bẩm khi múc một muỗng thức ăn khác vào miệng. Người nhỏ bé rất thông minh. Ai sau này sẽ làm người yêu của nó chắc phải tự hào về nó lắm.

Chà, có lẽ người đó không ở xa đây.

Vào ngày khai giảng, giao thông rất đông đúc. Tôi đang đu đưa trên xe buýt đến trường thì phải đổi kế hoạch với chiếc xe ôm Phi Win đang đi với tốc độ cao. Những người có chuyên môn vượt qua cảnh tắc đường để đến trước cổng trường trước giờ xếp hàng dự lễ chào cờ.

Mất năm mươi Bath.

Đây rõ ràng là mức giá mà hành khách chấp nhận được. Lái xe nhanh, đi trên vỉa hè cho đến khi người đi bộ chửi thề đến tê cả tai, và không có mũ bảo hiểm để bảo vệ hành khách khỏi bị tổn hại. Tôi sẽ đánh cược với Phi Win, kẻ có khuôn mặt tàn bạo, sợ rằng sẽ mất mạng. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi và tôi đi về phía cửa trường.

Nhưng... Ê! Một cái gì đó lóe lên trong tầm nhìn của tôi khiến tôi lùi lại qua lan can và nhìn thấy một bảng quảng cáo có kích thước bằng một bảng quảng cáo dọc theo xa lộ.

Trời... Một bức ảnh của Po và người đẹp trai đang cầm huy chương với khuôn mặt tươi cười. Trong khi người đẹp trai với khuôn mặt như đang trải qua đau khổ. Như thể nó đã trải qua một chương trình chỉnh sửa ảnh theo xu hướng của Hàn Quốc cho đến khi khuôn mặt nhợt nhạt như thể bị thiếu máu.

Tôi mỉm cười không kiểm soát. Tiếp tục đi bộ đến trường. Đích đến của tôi cũng là chỗ đó, chỗ ngồi của năm người bạn. Còn chưa tới nơi, một người cao lớn bước về phía tôi. Nó không phải là người mà tôi không nhận ra. Người đó trên bảng lớn khi nãy.

Hmmm... nhìn tôi như đánh giá thấp giá cá thu ở chợ cá tươi. Tôi thầm nguyền rủa tên cao to đang nheo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân rồi từ chân đến đầu.

"Mày đang nhìn gì đó?" Tôi cao giọng, không hài lòng khi thấy nó nhìn tôi như vậy. Nó đứng yên rồi vươn tay tóm lấy tôi và xoay người tôi lại như đang kiểm tra thứ gì đó.

"Tại sao lại thế?"

Tôi hất tay nó ra.

"Tại sao mày béo?"

Đồ khốn!

Âm thanh gần như chọc tức thần kinh của tôi vì người đẹp trai này đang chỉ trích cơ thể tôi. Khiến tôi nhìn vào đùi của mình, nơi mỡ tích tụ và bao phủ nó với số lượng lớn.

Mẹ kiếp!

"Mày béo thật đấy." Người có cái miệng không lịch sự vừa dùng tay kéo quần áo tôi cho phồng lên. Một chút kéo áo lên và một chút kéo quần xuống. Mặc dù điều này không hiệu quả vì chúng bị dính với nhau.

Haizz, tôi không nên ăn quá nhiều trong thời gian nghỉ!

"Béo." Người đẹp trai đó không ngừng trêu chọc tôi. Khuôn mặt của nó vui vẻ đến mức có thể làm nó vui lên bằng những lời như thế này.

Huh! Tao sẽ đánh vào đầu mày.

"Có gì sai nếu tao béo?"

"Không, thật đấy."

"Vậy thì cứ để vậy đi."

Tôi rất tức giận ngay bây giờ. Đây là một sự khởi đầu rất ấn tượng cho học kỳ với những lời buộc tội béo phì.

Khi đi đến bàn của nhóm 5 người bạn, thường tôi sẽ chào tất cả những người bạn thân của mình, nhưng mọi chuyện diễn ra theo chiều ngược lại. Tôi phải đóng băng suốt quảng đường vào lớp. Và tất cả đồng thanh nói.

"Béo."

Chết tiệt! Tôi muốn nhảy vào hồ bơi sau giờ học.

"Tao có gì đó để ăn nè." Tôi giả vờ không quan tâm đến những gì bạn của tôi nói. Vội ngồi xuống chiếc ghế giữa Po và Win.

"Bạn trai tốt." Yo và Pat nói to đến nỗi người bán thịt lợn ở chợ vẫn có thể nghe thấy họ.

"Bạn trai ai?" Pat nói và nghiêng đầu bốn mươi lăm độ. Sẵn sàng làm một khuôn mặt xinh đẹp như một cô gái.

"Thanh niên đẹp trai, danh hiệu huy chương vàng Olympic."

Yo kéo một âm thanh dài. Và sau đó là những tiếng hô vang.

Kết hợp ăn ý đó, anh bạn. Mà chuyện không phải như thế này.

"Đồ khốn!" Tôi nói giơ ngón tay giữa lên.

"Mày không cần che đậy." Win, người ngồi yên lặng, là một người tốt trong số chúng tôi, thậm chí còn tham gia.. Hy vọng duy nhất mà Po vẫn còn là nó sẽ không chế giễu tôi nữa.

"Không sao đâu"

Chết tiệt! Người bạn thông minh của tôi.

Buổi lễ sáng nay đã công bố học sinh xuất sắc nhất của trường đã giành được huy chương cấp thế giới từ cuộc thi Olympic học thuật cho đến khi nó được cả thế giới biết đến. Một người công bố tổng số điểm trong khi người kia trao huy chương vàng. Hiệu trưởng và một số đại diện khác chúc mừng các giải thưởng, học bổng và giấy chứng nhận.

Sau buổi lễ, tôi đi bộ đến lớp với những người khác. Tiết học đầu tiên trong tuần là môn toán của cô Poona đã thông báo với chúng tôi rằng nó nguy hiểm hơn bình thường vì cô ấy sẽ đưa ra một câu hỏi trong giờ đầu tiên.

Dãy số!! Po hãy giúp tôi bây giờ.

"Khó quá!" Win phàn nàn sau khi gửi ảnh phiếu trả lời lên LINE. Tôi và Pat cùng gật đầu. Thật là một ngày đầu tiên vui vẻ của lớp học!

"Tao nghĩ rằng chúng ta đang tham gia một cuộc thi vô địch thế giới một lần nữa." Sound người đang ngồi cạnh tôi gãi đầu. Tôi nheo mắt lại rồi bật cười thành tiếng. Quay lại nhìn về phía trước căn phòng và cùng lúc đó, mắt tôi bắt gặp ánh mắt của thiên tài ngoài hành tinh đang nhìn chằm chằm với vẻ không hài lòng. Một lúc sau tôi lập tức nhìn sang hướng khác.

"Điểm học kỳ trước đã có." Cô Poona đứng nói vào micro với giọng bình tĩnh khiến mọi người trong phòng bị phân tâm. Vội vàng cầm điện thoại để nhanh chóng thấy điểm giữa sự ồn ào hối hả.

"Đây có phải là điểm hay phần thập phân của phép chia không đầy đủ?" Pat đã nhìn thấy điểm hét lên. Không hài lòng lắm về điểm của nó, những người khác sẽ xem nó cũng lo lắng.

"Trời, có thứ gì ít hơn cái này không?" Yo cho chúng tôi xem màn hình điện thoại của nó.

3.30

Nhiều lắm đó, chết tiệt!

Tôi lẩm bẩm trong lòng. Nhiều hơn ba là một vị thần cho một ngôi trường đầy những thiên tài của loài người.

"3.55, anh em." Win dường như rất vui khi thể hiện điểm của mình đến mức Yo và Pat đã cùng nhau tát vào đầu nó một cái thật mạnh.

"Đau quá, thằng bạn chết tiệt!"

"Tao vẫn như cũ." Po nói

"Quỳ lạy." Win vừa nói vừa đặt tay lên giày của Po.

4.00 như thường lệ, các vị thần luôn nhất quán, phải không?

"Mày đã nhận được bao nhiêu, Sound?" Tôi, ngồi cạnh Sound, thúc khuỷu tay vào nó. Nó nhìn lên từ màn hình điện thoại và cho tôi xem.

3.60

"Chết tiệt, không tồi!"

Chết tiệt, nó im lặng và lười biếng hơn cả gấu túi và con lười, nhưng tại sao điểm của nó lại cao như vậy?

"Mày bao nhiêu?"

"Tao chưa thấy." Tôi nói với Sound. Sau đó, tôi chuyển sang các cuộc trò chuyện khác với bạn bè. Tôi là người duy nhất không bị hỏi về điểm số.

"Sao chưa thấy?"

"Trời ạ."

Có rồi, Sound?

Những người khác bắt đầu quấy rối tôi khi hỏi về điểm số của tôi. Tôi không đưa ra câu trả lời một con số chính xác hay mở trang web điểm.

Trong giờ nghỉ trưa của tôi, tôi thường ăn trưa với những người bạn. Điều bất thường có lẽ là âm thanh của các cô gái hét lên trong căng tin. Chuyển sang xem nguyên nhân của tiếng hét. Ồi...

"Cả hai đều tài năng và đẹp trai."

"Hoàn hảo!" Chính Pat và Yo đã quay lại để xem nguyên nhân của những tiếng la hét và dành cho họ một lời khen chưa từng có. Những dáng người cao lớn bước đi nhẹ nhàng làm sao có thể thích họ? Tôi không hiểu điều đó.

"Tao ghen tị với người yêu của anh ấy."

"Đúng rồi." Cộng thêm Win và Po.

Nhưng đợi đã! Hai người nói đi, sao lại nheo mắt nhìn tao như bắt nhầm cái gì vậy?

"Nhìn cái gì?" Tôi hỏi quét mắt bon nó.

"Xem đi." Yo nói, chu môi ra sau lưng tôi.

Này, người đẹp trai đứng đây từ khi nào vậy?

"Thật vinh dự. Mời anh Tin đến dùng bữa với chúng tôi." Pat đứng dậy và cúi chào khiến mọi người trong bàn phá lên cười. Ngay cả một người đẹp trai cười để lộ răng.

Trời ơi, tôi ghét nụ cười đó vô cùng.

"Bữa ăn nhẹ." Một giọng nói bên cạnh tôi thì thầm khiến tôi nhìn vào nó.

Bánh macaron nhiều màu sắc đựng trong hộp trong suốt và trang trí nơ hồng.

Mày đã nghĩ gì khi mua bánh cho tao?

"Mày thực sự muốn ăn macarons."

"Nó đói bụng." Yo nói. Tôi quay sang nhìn Yo và Pat đang trêu tôi, rồi quay sang cậu bạn đẹp trai đang nở nụ cười tinh nghịch trên môi.

"Tao đã mua nó cho mày."

"Lần sau đừng." Tôi nói với nó, nhưng bàn tay này đã cầm lấy và đặt nó trước mặt.

Đồ tham lam!!

"Ai Tin." Po, người đang ngồi cạnh Win, gọi anh chàng đẹp trai.

"Hửm?" Người được triệu tập nhíu mày.

"Mua cho bọn tao nữa."

"Thằng khốn Po!" Tôi đã hét.

Mày đang nói vớ vẩn gì thế hả thằng khốn?

"Được."

Mày đùa cái gì, người đẹp trai?

"Câm miệng." Tôi nhìn chằm chằm vào nó với một giọng nói lớn có thể nghe thấy ở giữa nhà ăn. Thiên tài ngoài hành tinh đóng băng.

"Ghê gớm thật đấy, mày lo vụ này được không?" Yo đã không ngừng trêu chọc tôi.

"Để đó cho tao."

"Im đi nếu không tao sẽ đấm vào mồm mày!" Tôi hét lên với đôi mắt sắc lạnh nhìn mọi thứ. Bắt đầu từ người đã gây rắc rối với tôi cho đến những người khác.

Tôi phải biến thành một con quỷ khổng lồ để tụi mày có thể im lặng.

"Bình tĩnh." Người đẹp trai đưa tay ra và vuốt ve lưng tôi như thể tôi sắp nôn.

"Mày là một cậu bé ngoan."

*[POV Tin]

Cuối cùng, đến đây để bị mắng. Ugh!

"Hãy kiên nhẫn, anh bạn." Người ngồi im lặng hồi lâu thì thầm vào tai tôi.

"Gà của mày biến thành một con hổ." Nó lắc đầu khi nhìn người đang ngồi với vẻ mặt cáu kỉnh.

Há há há há!! Tôi sẵn sàng.

Bùm!!

Tiếng súng báo hiệu đã bắt đầu. Hàng nghìn người xếp hàng chầm chậm chạy từ điểm xuất phát.

Cuộc chạy marathon nhỏ mười cây số đầu tiên của tôi đã bắt đầu. Nó không có mục tiêu giành huy chương hay cạnh tranh với bất kỳ ai dưới bất kỳ hình thức nào. Mục tiêu duy nhất của tôi là thu nhỏ bụng! Chỉ là nếu tôi không thành công, tôi chắc chắn sẽ bị chế giễu trong suốt học kỳ.

Lúc đầu, tôi sử dụng phương pháp chạy bộ để làm nóng cơ thể rồi tăng tốc độ. Những km đầu tiên, tôi vẫn có thể chạy đều đặn trong một nhóm cùng thế hệ. Tuy nhiên, khi tôi bước vào km thứ hai, nhóm người chạy bên cạnh tôi đã thay đổi. Từ gen Z, gen X và gen Baby Boomer đã vượt qua tôi. Họ không có dấu hiệu thở hổn hển hay thậm chí là một chút mệt mỏi. Không giống như tôi, người còn trẻ nhưng thở hổn hển như một con chó chạy trốn khỏi một con mèo.

Mệt mỏi!! Tôi đang chậm lại. Tôi cảm thấy đau đầu gối và mu bàn chân. Cho đến cuối cùng phải thay thế nó bằng một bước đi nhanh. Tất nhiên, tốc độ của tôi không thể cạnh tranh với những người khác. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những người ở đây đi theo từng nhóm một. Tôi nhìn lại và thấy rằng bây giờ tôi là người cuối cùng của nhóm.

*Chạy đi để giữ gìn sức khỏe* Tôi tự nói với mình khi nhìn thấy những đứa trẻ mẫu giáo chạy ngang qua mình.

Hm, tại thời điểm này rất không nói nên lời.

"Xin chào."

Hah! Giọng nói của ai? Tôi nhìn sang một bên. Một người cao, mảnh khảnh trong bộ đồ chạy bộ, đội mũ và đeo kính râm chạy bên cạnh tôi.

Ai đó? Người bán vé số?

"Ai vậy?" Tôi hỏi, vẫn bước nhanh. Người không tên mỉm cười nhanh chóng để lộ diện mạo thật của mình bằng cách tháo kính ra và nhướng mày với tôi.

"Ai Tin!" Tôi thốt lên trong sự bàng hoàng tột độ. Ai có thể nghĩ rằng tôi sẽ đến gặp nó ở đây? Tôi đã tìm thấy một người quan trọng khiến tôi vừa chạy vừa thở hổn hển như thế này.

Tại sao mày đi theo tao khắp mọi nơi như thế này?

"Đúng."

Sao lại nói vậy?

"Loại bỏ chất béo?" Dáng người cao nhướng mày.

Chết tiệt, đừng làm thế nữa, được không? Đó là tại mày đấy. Nếu ngày còn đi học không nói với tao rằng tao béo, tôi đã không đến Bruma để tự hành hạ mình như thế này.

"Không, luyện tập cho cuộc đua marathon." Tôi đã nói dối trước mặt nó mà không nhìn vào tình trạng của mình. Cuộc chạy vui vẻ dài năm km gần như nôn ra máu. Đó là một cuộc chạy marathon nhỏ. Chưa đi được nửa ngày, chân tôi trông như bị gãy, tôi gần như phải ngồi xe lăn. Tuy nhiên, tôi không thể trông yếu đuối bây giờ được. Phải chứng tỏ mình là người cứng rắn và bướng bỉnh. Chạy cả trăm cây số không nghỉ.

"Chắc chắn?" Người đẹp trai nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ. Cái nhìn trong mắt nó không hoàn toàn tin vào những gì tôi đang nói.

"Chắc chắn rồi, không có bao nhiêu." Tôi đã nói. Tôi thể hiện năng lượng của mình. Khoe đôi chân không thoải mái thực sự của tôi. Dù có đau cũng phải đứng dậy, không được tỏ ra yếu đuối trước mặt nó kẻo sau này bị người ta chê cười.

"Nếu mày đang vội, thì nói đi."

"Mày sợ bắt không được tao?" Tôi tự hào nói với người đẹp trai.

"Không. Tao cần gọi xe cấp cứu đến đón mày." Người đẹp trai đã nói xong với tôi. Nó tăng tốc để lại tôi im lặng. Thấy một hòn đá trên đường, tôi đá nó để trút nỗi bực dọc.

Ư!!

Nhưng... viên đá đó...

Gâu! Gâu! Gâu!

Vô tình đụng trúng một con chó thì ba con cùng lao vào tôi.

"Cứu với, tôi đang bị chó đuổi theo!" Tôi hét to hết mức có thể. Chạy thật nhanh khỏi con chó con đuổi theo sau tôi. Những người xung quanh nghe thấy tiếng tôi kêu cứu đã chạy đến giúp đỡ. Một số la hét đuổi theo những con chó, một số ném đồ đạc gần đó vào con chó hung hăng, nhưng nó không hề làm da con chó bị tổn hại chút nào. Cho đến bây giờ nó vẫn theo tôi gần hơn. Và điều tồi tệ hơn là tôi đang trên bờ vực kiệt quệ.

Chết tiệt, ngoài việc thừa cân dẫn đến có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường. Có khi nào bị tàn phế vì chó cắn? Không!!

"Dừng lại!" Thấy không thể chạy được nữa, tôi quyết định hét thật to và nhìn chằm chằm vào con chó lạnh lùng trước mặt với ánh mắt đầy thù hận. Tôi còn lấy tay ra dấu cảnh báo không được lại gần nếu không muốn bị đá cho đến khi văng xuống mương.

Gâu! Gâu! Gâu!

Nhưng bọ nó không quan tâm, thay vào đó bọn nó đồng thanh sủa tôi.

Oh... tụi mày sủa tao à?

Tốt thôi... Tao sẽ sủa một chút.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Này, chó sủa tôi kìa.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Tiếng gầm của tôi cùng với các bước di chuyển đi kèm lấy cảm hứng từ Ultraman và các bước di chuyển của Rangers sáu màu. Bọn nó bắt đầu lùi lại. Một số thậm chí còn rũ xuống và quay lại, nhanh chóng chạy về chỗ cũ.

Huh, hãy chơi với Kantaphol, người huấn luyện chó.

Ha ha ha!

Tiếng cổ vũ của mọi người vang vọng khắp khu vực không ngớt.

"Làm tốt lắm, cậu bé!"

"Con chó trở nên thật nghe lời."

"Rất tốt!"

"Khuyển Chiến!"

Tôi cười hạnh phúc, dù vài câu nghe có vẻ hơi sến.

"Với chó, cũng không ngoại lệ."

Hừm. Câu đó hơi khác một chút. Tôi liếc nhìn nơi phát ra giọng nói với vẻ chán ghét.

Lại người đẹp trai nữa. Mày đuổi theo tao bao xa?

"Ồn ào."

"......."

"Mệt hả?" Tôi hơi lo lắng khi giả vờ là một người chạy giỏi, nhưng tôi không thể đi đâu cả.

"Không có. Tao nghe nói có người bị chó cắn nên đến xem." Người đẹp trai nói với vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh.

"Ồn ào!" Tôi không thể không tức giận, và tôi quyết định tránh xa nó.

"Mày còn muốn chạy?" Nó vẫn hỏi tôi. Nó làm phiền tôi.

"Mày muốn chạy với tao, phải không?" Tôi hỏi, chờ xem câu trả lời sẽ ra sao.

"Không."

Chết tiệt!

"Thành thật xin lỗi!"

Tôi nói rồi nhanh chóng bước xuống đường đua, mặc kệ nó.

[POV Tin]

Lại bị mắng!!

"Tại sao mày chạy bên cạnh tao?"

Tại sao sao không thể đi bên cạnh mày.

"Hướng đi của tao." Tôi lắp bắp đáp lại không chịu thua. Tôi thường không phải là người có thói quen nói chuyện với người khác, ngoại trừ người nhỏ bé và béo này.

Thật vui khi thấy nó ấy khó chịu.

"Không phải chuyện của mày. Tao muốn chạy xa khỏi mày."

"Đừng đi." Tôi đứng tại chỗ. Tao thích chạy với mày.

Nó bối rối khi nghe điều đó. Nó không nói gì mặc dù chân nó khập khiễng như người bị thương nhưng nó cố gắng tránh xa tôi càng xa càng tốt.

Biết là khó có thể cầm cự được nhưng nó vẫn phải cố gắng... thể hiện.

"Béo."

Tôi không thể không giận.

"Tao béo đến mức nó đè lên ruột thừa của mày à?"

Vì trái đất hình tròn hay những việc từ thiện tôi đã làm trong kiếp trước quá ít? Ai biết. Tôi phải gặp lại người đẹp trai này sáng nay. Nó vừa ám tôi tại một cuộc chạy đua, bây giờ ở cùng một khu nghỉ mát với tôi cũng cùng một nhóm du lịch. Một nhóm gồm 20 người, được xếp đôi cho đến khi tôi được kết đôi với một người đẹp trai.

Tôi muốn nổi điên lên, tôi không thể chịu đựng được!!

"Đi nào." Người hướng dẫn ngẩng đầu lên cảnh báo các thành viên trong xe trước khi đóng cánh cửa lớn và bước tới ngồi bên cạnh tài xế. Và tất cả chúng ta đều hướng đến đích đến của mình.

Dù sao đi nữa, trước khi chúng ta đến đích, có vẻ như những người ở đây nên chợp mắt một lúc rồi.

"Cẩn thận cái đầu!" Tôi dùng hết sức đẩy đầu nhà hiền triết đang ngủ trên vai tôi.

"Buồn ngủ." Người đẹp trai đáp lại bằng một giọng trầm, mắt vẫn nhắm nghiền và đầu luôn chuyển động chực chờ rơi vào người tôi suốt thời gian đó.

"Dựa vào cửa sổ."

"Sẽ bị va đập." Người cao lớn phản đối bằng một giọng pha lẫn sự không hài lòng.

"Đừng bận tâm."

Sau đó? Tôi không quan tâm. Cho dù tôi có đánh vào đầu nó cho đến khi não nó bị suy giảm hay máu chảy ra từ tai nó cũng không thành vấn đề. Tôi quay lại nhìn cảnh hai bên đường xanh mướt nhiều cây cối. Lại quay sang người bên cạnh. Nó ngủ thiếp đi khi tựa đầu vào cửa sổ va đập nhiều lần theo nhịp xe chạy vì đường gập ghềnh.

"Đầu của mày có thể vỡ tung." Tôi lẩm bẩm trong lòng xen lẫn lo lắng ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí. Cuối cùng tôi quyết định ôm đầu người đẹp trai để đặt lên vai mình. Với thân hình cao lớn của nó, tôi phải nhích lại gần một chút để thoải mái hơn. May mắn thay, chiếc xe tôi đang đi là chiếc xe thứ hai. Có ít hơn mười người ngồi và chỗ ngồi của tôi ở hàng cuối cùng. Vì vậy, không có ai nhìn thấy tình trạng này để nghĩ chúng tôi hơn mức bạn bè.

Con đường uốn lượn như đang chơi trò cưỡi ngựa trong công viên giải trí. Ý thức của tôi bắt đầu mờ đi. Cơn buồn ngủ tấn công.

Hừm... Tôi ngủ đây.

Đúng...

Gối rất mềm. Chiếc giường ấm áp và tôi từ từ mở mắt ra cho đến khi chúng thích nghi với ánh sáng tự nhiên bên ngoài. Nhưng là ở trong xe, không gối, không đệm, ừm... cảm giác vừa rồi là thế nào?

"Mày không sao chứ?" Một giọng nói từ phía bên kia làm tôi giật mình. Khi tôi nhìn lên, nó đang nhìn tôi. Một cái nhìn hoàn toàn thẳng thắn và nó với một nụ cười tinh nghịch.

Trời ạ... Mình ngủ trên vai nó từ bao giờ vậy? Bởi vì tôi nhớ rõ, trước khi tôi vô tình ngủ thiếp đi, người đẹp trai kia vẫn đang ngủ trên vai tôi.

"Không sao." Tôi nói chậm rãi. Tôi ngẩng đầu lên khỏi đôi vai rộng của người đẹp trai. Khi tôi muốn di chuyển, tôi tìm thấy một sự việc khác. Người đẹp trai ôm eo tôi.

"Tay của mày." Tôi thấp giọng cảnh cáo nó mau rút tay lại.

"Không còn lạnh nữa sao?"

"Lạnh?"

Tôi làm một khuôn mặt bối rối. Cái gì lạnh? Ai lạnh?

"Khi ngủ mày lạnh nên tao phải ôm mày."

Hửm? Nếu trời lạnh, mày nên mặc thứ gì đó khác, chẳng hạn như áo len, khăn quàng cổ, vải, rèm cửa hoặc thứ gì khác chứ không phải một cái ôm.

"Không cần, phải không?" Tôi đã chọn bỏ qua sự thật trong câu nói của nó.

"Vậy mày muốn tao dùng dao cắt tay mày sao?" Tôi vừa nhắc lần thứ hai, đôi tay mạnh mẽ của nó đã vội rút ra.

"Không cảm ơn."

Tôi nghe nó phàn nàn, tôi tức tối nghiến răng quay lại.

"Đến rồi."

Cuối cùng, chúng tôi đã đạt được mục tiêu đầu tiên của mình. Các thành viên trong nhóm lần lượt ra khỏi xe. Tôi và người đẹp trai ở phía cuối. Ngoài trời khá nóng. Mặt trời ở ngay chính giữa.

"Chúng ta hãy đi bộ đến sân ga và dọc theo đường ray." Hướng dẫn viên trẻ nói. Mọi người nhanh chóng đội mũ và đi theo hướng dẫn viên.

Umm... mọi người trông đã sẵn sàng với chiếc mũ của họ. Tôi hoàn toàn quên. Không mũ, không ô, không hy vọng.

"Đội cái này."

Gì? Tôi giật mình cầm lấy chiếc mũ đang đội trên đầu, nhìn ra phía sau đang cầm lấy chiếc áo khoác denim để che đầu. Tôi không thể không mỉm cười và cũng vỡ òa cảm xúc.

"Cảnh đẹp." Tôi là người sánh bước bên người chân dài. Nó nhìn tôi và gật đầu. Sau đó, nó nhìn lại khung cảnh và lấy chiếc máy ảnh treo trên cổ để chụp một bức ảnh.

Này... Tôi cũng có một chiếc máy ảnh.

Tôi lấy một chiếc máy ảnh từ ba lô và nhanh chóng chụp một bức ảnh. Sự lúng túng nảy sinh khiến tôi vấp phải đường ray và suýt rơi xuống lan can. Nó nhanh chóng đỡ lấy tôi.

"Cẩn thận."

"Tao biết." Tôi vòng tay quanh eo nó trong khi phát ra âm thanh ré lên.

"Gì? Xíu nữa có thể ngã." Tôi thường cứng đầu nên thua nó.

*

Sau khi rời khỏi Đường sắt tử thần, chúng tôi đi đến sông Khwae Yai để đi bè và mất một lúc để đến đó. Tôi và người đẹp trai theo những người khác nghỉ ngơi ăn nhẹ và trái cây trong phòng chờ. Không khí ở đây không tệ chút nào vì rất gần gũi với thiên nhiên. Thời tiết không còn nóng như trước, ngược lại còn mát mẻ. Cho tôi biết nếu có một cái gối và nệm nó sẽ ngủ được vài giờ.

"Bạn có muốn một chút nước không?" Cô hầu gái xinh đẹp hỏi tôi.

"Nước lọc không lạnh."

"Giống nó." Tôi quay sang người trước mặt. Nó đang bận xem ảnh trên máy ảnh, tôi lại gần và hỏi xem. Máy ảnh của tôi chỉ có một vài bức ảnh vì lúc nãy tôi bị vấp ngã, tâm trí tôi quá cảnh giác với xung quanh nên tôi không thể chụp được tấm nào.

"Tao muốn xem." Tôi khẽ thì thầm. Hy vọng giọng điệu này sẽ khiến nó chấp nhận yêu cầu của tôi.

"Không."

Chết tiệt, nó vẫn còn giận tôi à? Nhẫn tâm!!

"Keo kiệt." Tôi không khỏi khó chịu.

Ôi!! Đói quá.

Sau đó đứng dậy khỏi ghế và đi về phía khu ăn nhẹ. Ơ, có rất nhiều món tráng miệng của Thái Lan; Thong Yib, Thong Yod, Luk Chup, Khanom Med và Foi Thong được sắp xếp thành một hàng đẹp mắt. Hãy nếm thử để bổ sung năng lượng cho não.

Hãy bắt đầu với Thong Yod. Tôi đã sử dụng một cái nĩa để chọn một cái. Há miệng, chuẩn bị cho vào bụng. Nhưng .. giọng nói của quỷ thật đáng lo ngại.

"Béo."

Tôi vội quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt đầy sát khí. Quay sang nhìn miếng snack ngọt ngào chuẩn bị cho vào miệng. Tiếng "Béo" vẫn còn văng vẳng bên tai. Cộng với việc nhớ lại tôi thở hổn hển khi chạy vào buổi sáng. Như thể nó sẽ là một sự lãng phí.

"Tao chỉ ngửi xem thôi." Tôi đặt nĩa xuống đĩa trong khi nhìn người bên cạnh với giọng sắc lạnh như không có chuyện gì xảy ra. Người đẹp trai nhìn tôi và mỉm cười nhanh chóng cho đến khi tôi quay lại.

Rốt cuộc nó đang cười cái gì vậy?

"Xin lỗi vì đã hiểu lầm." Người cao lớn nói, cố gắng làm cho khuôn mặt của mình ngừng cười ngặt nghẽo.

"Tao muốn ăn ổi." Kinh hoàng vì xấu hổ, tôi buộc phải thay đổi kế hoạch để ăn trái cây xanh mà tôi nhìn thấy. Ngay cả khi tôi ăn tất cả chúng, tôi sẽ không có đủ sức lực.

*[POV Tin]

Tôi đứng dậy và nhìn chằm chằm vào người đã cắn trái cây trong miệng với vẻ mặt cáu kỉnh.

"Ngon không?"

"Ngon." Người nhỏ bé trả lời. Nhanh chóng đi xung quanh bàn ăn nhẹ. Nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy mắt nó nhìn các món tráng miệng khác nhau như thế nào. Tôi giả vờ bước vào phòng tắm với ý định nấp sau một cái cột và đặt máy ảnh của mình để chụp ảnh người tội nghiệp.

Bóng người đi vòng quanh bàn ăn nhẹ, rẽ trái và rẽ phải mà tôi nghĩ có thể đang tìm kiếm tôi. Từ từ tiến đến đĩa đồ ăn nhẹ với khuôn mặt tươi cười. Vừa rồi ăn trái cây nên có vẻ hơi hoang tưởng. Trong khi nó luôn nhìn thấy các món tráng miệng trái, phải, trước và sau, thì đó là món tráng miệng Thong Yod đầu tiên được ăn.

Ôi trời ơi!!

Nó không kết thúc ở đó.

Món bánh thứ hai, thứ ba, thứ tư và những món khác được nuốt từng chút một. Và vẫn tiếp tục.

Heh, béo cũng được mà. Tôi thực sự không biết phải nói gì.