Những bước chân đầu tiên vào căn hầm đã đủ khiến tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng đè nặng lên không gian. Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía chúng tôi. Trung và Thành bước vào với dáng vẻ ngạo mạn, như thể nơi này thuộc về họ. Trung lạnh lùng quét mắt qua từng người, còn Thành thì thờ ơ, như chẳng hề bận tâm đến sự hiện diện của ai khác.
Tôi đi giữa họ, cố thu mình lại, tim đập nhanh trong lồng ngực, đầu óc căng như dây đàn. Nhìn quanh, tôi cố tìm kiếm bóng dáng của Cua và Manh trong đám đông lặng lẽ. Những tiếng xì xào rì rầm vang lên, không chỉ vì sợ hãi lũ quái vật ngoài kia mà còn do sự nghi ngờ, cảnh giác với những kẻ xung quanh. Trung và Thành không mang lại cảm giác an toàn; sự xuất hiện của họ chỉ làm bầu không khí thêm phần ngột ngạt.
Mỗi bước đi của tôi nặng nề, mang theo nỗi lo lắng và hi vọng chồng chất. Khi nhận ra Cua và Manh không có ở đây, tôi cảm thấy hụt hẫng, nhưng không thể để nỗi sợ lấn át. Chúng tôi đã hứa với nhau sẽ sống sót và gặp lại nhau, và tôi tin vào sức mạnh của Cua và Manh—họ không dễ dàng bị khuất phục.
Trung và Thành không biết kế hoạch tìm kiếm Cua và Manh của tôi; họ chỉ nghĩ rằng mục tiêu chính là thu thập thông tin và tìm cách sinh tồn. Tôi phải che giấu ý định thực sự của mình, giữ vững sự kiên định, không để cảm xúc chi phối.
Tôi hạ giọng, đủ để Trung và Thành nghe thấy: "Trung, Thành, ở đây có người quen của tụi mày đúng chứ? Tìm cách tiếp cận đi."
Thằng Trung nhếch mép, vẻ mặt trịch thượng như thể đang chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ quan trọng: "Bình tĩnh đi, 'chuối đổ'. Mày chỉ cần đứng im và xem bọn tao thể hiện. Để bọn tao lo việc này."
Trung bước lên, sải chân đầy tự tin, cặp mắt quét qua từng nhóm học sinh đang tụ lại. Rồi nó nhận ra một nhóm học sinh nam, trông khá "gấu" với mái tóc nhuộm, áo khoác lụng thụng đầy bụi bặm, đang đứng tụ tập ở góc hầm. Trung nhếch mép, nở nụ cười vừa thân quen vừa có phần kiêu ngạo. Thành đi sau, tay bỏ túi, mặt lạnh như tiền.
"Trung, Thành! Lâu không gặp tụi mày." Một thằng trong nhóm đó lên tiếng, vỗ vai Trung một cái thật mạnh. Hắn có thân hình to lớn, cơ bắp nổi cuồn cuộn, tóc cắt ngắn gọn gàng nhưng khuôn mặt lại đầy những vết sẹo mờ. Nhìn thoáng qua thôi cũng đủ thấy cái chất "gấu" toát ra từ hắn.
Trung hất vai, tránh cú vỗ thân thiết nhưng không kém phần thô bạo của hắn, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. "Đủ lâu để tưởng tụi tao không còn sống hả? Nghĩ tụi tao dễ bị xơi thế à?"
Hắn cười ha hả, nhưng cái cười đó có gì đó gượng gạo. "Mày biết tao không có ý đó mà. Cứ tưởng hai thằng mày báo thế nào thì cũng phải làm mồi cho đám quái vật kia rồi."
…
Tên côn đồ nọ sau khi tán gẫu đôi ba câu với Trung và Thành, ánh mắt bắt đầu lướt qua người tôi, như thể lần đầu tiên để ý đến sự hiện diện của tôi. Ánh mắt hắn nheo lại, có chút tò mò và không mấy thân thiện.
"Còn thằng này là ai?" Hắn chỉ vào tôi, tiến lại gần hơn. "Nhìn mặt lạ hoắc. Học sinh mới à?"
Tôi lặng người, chưa kịp nghĩ ra cách phản ứng thì thằng Trung đã đứng chắn ngang giữa tôi và hắn, nụ cười nhếch mép đầy mỉa mai. "Kệ nó. Bạn tao đấy, mày không cần phải lo làm gì."
Tên côn đồ nhướng mày, không thèm giấu sự nghi ngờ. "Bạn mày? Tao không nhớ mày từng chơi với ai hiền khô thế này đâu."
Thành lúc này cũng bước lên, đứng sóng vai cùng Trung, cả hai như một bức tường vô hình, không cho hắn tiến thêm bước nào nữa. Thành khẽ nhún vai, ánh mắt đầy vẻ châm chọc. "Mày hỏi nhiều quá rồi đấy, lo mà giữ mồm. Ở đây không phải chỗ ai cũng muốn làm quen."
Tên côn đồ cười khẩy, lùi lại một chút nhưng vẫn không bỏ cuộc, đôi mắt tiếp tục dán vào tôi với một nụ cười khó hiểu. "Coi bộ 'thằng bạn' của tụi bây có gì đó đặc biệt nhỉ. Thôi thì tao cũng chẳng ép buộc, nhưng mà này, nhớ cẩn thận đấy."
Trung bực bội hất cằm về phía hắn. "Lo chuyện mày đi, đừng có tọc mạch quá đà. Ở đây không ai cần mày quan tâm đâu."
Tên côn đồ cuối cùng cũng chịu buông tha, hắn nhếch môi cười rồi lại đánh lảng sang chuyện khác, nhưng tôi biết hắn vẫn còn đang để mắt đến tôi. Mặc dù Trung và Thành đã kịp thời ngăn chặn, nhưng sự tò mò của hắn đã tạo ra một áp lực ngầm, nhắc nhở tôi rằng mọi bước đi ở đây đều phải cực kỳ cẩn trọng.
"À, tụi mày mới tới chắc vẫn chưa có chỗ ở đúng chứ? Thế vào nhóm bọn tao không, thêm đông thêm an toàn."
Câu nói của hắn vang lên như một lời mời nhưng lại mang theo cảm giác như đang đặt ra một cái bẫy ngầm. Đám côn đồ kia bắt đầu nhìn chúng tôi chờ đợi, ánh mắt không giấu nổi sự thích thú, như thể họ đã mong đợi câu trả lời từ lâu.
Trung nhìn sang Thành, rồi lại liếc tôi một cái như để thăm dò ý kiến. Thành khẽ nhún vai, dáng vẻ vẫn bình thản như không có gì khiến hắn phải bận tâm. Trung quay lại đối diện với thủ lĩnh, nhếch mép cười như thường lệ. "Nghe cũng không tệ. Mấy ông có vẻ rành chỗ này hơn tụi tôi, hợp tác chắc cũng dễ sống hơn."
Thủ lĩnh gật gù, vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt chợt tối lại một thoáng. "Ừ, thì là vậy. Cứ ở chung cho có thêm sức mạnh. Bọn tao cũng không phải loại gì quá khó chịu đâu, chỉ cần hợp tác tốt là mọi người cùng có lợi."
Tên cao gầy đứng bên cạnh lại vỗ vai Trung thêm một cái, lần này nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không giấu nổi vẻ bặm trợn. "Chỗ bọn tao có đủ chỗ ngủ, đồ ăn, và đặc biệt là thông tin. Có thể tụi mày chưa biết, nhưng ở đây, thứ giá trị nhất chính là những gì mày biết. Vậy nên, tụi mày cứ thoải mái chia sẻ nếu có gì mới."
Tôi ngồi im lặng, lắng nghe từng lời nói. Trong đầu tôi, từng mảnh ghép dần nối lại với nhau, cố gắng tìm ra cách để tận dụng tình thế này. Tôi biết rõ, việc gia nhập nhóm này không phải là lựa chọn hoàn toàn an toàn, nhưng ít ra nó mang lại cho chúng tôi một điểm trú chân tạm thời, một cơ hội để quan sát và chờ đợi.
Trung nhìn tôi, như đang chờ đợi câu trả lời cuối cùng. Tôi hít một hơi sâu, gật đầu nhẹ. "Được thôi, tạm thời thì như vậy. Tụi tôi cũng không muốn lang thang mãi ngoài kia."
Thủ lĩnh cười hài lòng, rồi ra hiệu cho cả nhóm lùi lại, nhường cho chúng tôi một khoảng trống. Hắn chỉ về phía một góc khá kín trong hầm, nơi được che chắn tạm bợ bằng vài tấm bạt và thùng gỗ. "Chỗ kia còn trống, tụi mày cứ thoải mái mà nghỉ. Còn gì cần thì cứ nói. À mà nhớ, ở đây luật là phải chia sẻ. Ai giữ cho riêng mình thì sẽ khó sống lắm đấy."
Lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng không kém phần đe dọa ấy là một lời nhắc nhở rõ ràng về sự nguy hiểm của hoàn cảnh. Mỗi người ở đây đều phải chơi một ván cờ với chính đồng đội của mình, và dù cho vẻ ngoài có là đồng minh, lòng dạ bên trong thì không ai có thể đoán chắc. Tôi và Trung, Thành gật đầu, tạm thời chấp nhận lời mời này, nhưng trong lòng vẫn luôn đề phòng.