Sau khi hoàn thành ủy thác đầu tiên một cách thành công, Hikari nhận được không chỉ sự công nhận từ Hiệp hội Mạo hiểm giả mà còn sự quan tâm của một số mạo hiểm giả kỳ cựu. Cô cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, nhưng cũng biết rằng cô vẫn còn nhiều điều phải học hỏi. Thế giới ngoài kia đầy rẫy những thử thách, và Selene chỉ là điểm khởi đầu cho hành trình của cô.
Một buổi sáng tinh mơ, khi ánh nắng vàng dịu bắt đầu lan tỏa khắp những con phố đông đúc của thành phố Selene, Hikari chuẩn bị rời khỏi nhà trọ để đến Hiệp hội Mạo hiểm giả. Cô vừa hoàn thành một ủy thác nhỏ vào tối hôm trước và muốn xem liệu có ủy thác nào mới mà cô có thể nhận. Trên đường đến Hiệp hội, cô để ý thấy thành phố Selene đang dần tỉnh giấc, những cửa hàng bắt đầu mở cửa, người dân đi lại tấp nập, và âm thanh rộn ràng của thành phố lấp đầy không khí.
Khi bước vào Hiệp hội Mạo hiểm giả, Hikari nhanh chóng nhận thấy rằng hôm nay có vẻ đông hơn thường lệ. Nhiều mạo hiểm giả tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàn luận sôi nổi về các ủy thác mới xuất hiện trên bảng thông báo. Cô tiến lại gần, cố gắng lắng nghe và nhanh chóng nhận ra lý do cho sự náo nhiệt này. Trên bảng thông báo, một thông báo mới vừa được dán lên: một ủy thác cấp D đã xuất hiện.
Ủy thác này liên quan đến một loại ma thú đặc biệt tên là Lunaris hay nổi tiếng hơn với biệt danh là 'Cơn ác mộng bạc', một sinh vật cấp D cực kỳ nguy hiểm thường chỉ xuất hiện trong những khu rừng xa xôi và rậm rạp. Điều đặc biệt là lần này, Cơn ác mộng bạc đã xuất hiện ngay bên ngoài thành phố Selene, tại khu rừng Rừng Đen, chỉ cách thành phố vài ngày đường bộ.
"Chắc chắn ủy thác này không dành cho những người mới vào nghề," một mạo hiểm giả lớn tuổi nói với vẻ nghiêm túc. "Cơn ác mộng bạc là một thử thách ngay cả với những người có kinh nghiệm nhất. Nó có khả năng tấn công mạnh mẽ và có thể thao túng những cơn ác mộng của đối thủ để biến họ thành con rối."
Hikari đứng gần đó, nghe thấy lời cảnh báo này, cô không khỏi cảm thấy hồi hộp. Cô chưa bao giờ đối đầu với một sinh vật mạnh mẽ đến thế, nhưng một phần trong cô cũng bị cuốn hút bởi cơ hội thử thách bản thân trước một kẻ thù đáng gờm.
Trong khi cô đang cân nhắc, một người giao ủy thác từ phía sau tiến đến, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô. "Hikari, ta thấy cháu đang để ý đến ủy thác này," người giao ủy thác nói với giọng điềm đạm. "Ta biết nó không dành cho những mạo hiểm giả mới, nhưng có điều gì đó ở cháu khiến ta nghĩ rằng cháu có thể làm được."
Hikari giật mình, không ngờ rằng mình lại được chú ý. "Cảm ơn cô, nhưng... liệu cháu có thể đối phó với một sinh vật như vậy không? Cô biết đấy, cháu vẫn còn thiếu kinh nghiệm, và ủy thác này có vẻ quá sức với cháu."
Người giao ủy thác mỉm cười nhẹ nhàng. "Có những thử thách vượt quá tầm của ta, nhưng cũng có những thử thách mà ta cần phải đối mặt để trưởng thành. Ta tin rằng với khả năng của cháu, cháu có thể học hỏi rất nhiều từ ủy thác này. Tất nhiên, ta không mong cháu phải làm điều đó một mình. Nếu cháu muốn tham gia, ta sẽ giúp cháu kết nối với một nhóm mạo hiểm giả có kinh nghiệm hơn."
Hikari suy nghĩ một lúc, cô biết rằng đây có thể là cơ hội để cô bước một bước lớn trong hành trình của mình. "Cháu sẽ thử," cô nói với sự quyết tâm trong giọng nói. "Cháu muốn đối mặt với thử thách này và học hỏi từ những người có kinh nghiệm hơn."
Người giao ủy thác gật đầu hài lòng. "Tốt, để ta giới thiệu cháu với nhóm của họ. Họ là những mạo hiểm giả đã hoạt động lâu năm ở Selene và có nhiều kinh nghiệm đối phó với các loại ma thú khác nhau."
Sau một vài phút, Hikari được dẫn đến một nhóm mạo hiểm giả đang tụ tập gần lối ra của Hiệp hội. Nhóm này gồm bốn người, mỗi người đều mang trên mình khí chất của những người từng trải qua vô số trận chiến. Người đầu tiên là một người đàn ông cao lớn với một chiếc búa chiến trên lưng, da ngăm đen và một bộ râu rậm rạp. Người thứ hai là một phụ nữ nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ sắc sảo, cô mang theo một chiếc cung và một bộ tên dài trên vai. Người thứ ba là một người đàn ông trung niên với cặp mắt tinh anh và một thanh kiếm dài, anh ta có vẻ là người lãnh đạo của nhóm. Cuối cùng, người thứ tư là một pháp sư trẻ, mặc áo choàng màu xanh đậm và cầm một cây trượng được khắc hình những ngôi sao.
"Chào, cô là Hikari đúng không?" Người lãnh đạo của nhóm lên tiếng, giọng trầm ấm và thân thiện. "Ta là Marcus, chỉ huy của nhóm này. Đây là Ingrid, chuyên gia cung thủ; đó là Brutus, chiến binh, và cuối cùng là Lyria, pháp sư của nhóm."
Hikari cúi chào nhẹ nhàng, có phần e dè trước những người đồng đội mới. "Cháu rất vui khi được làm việc cùng mọi người. Mong rằng cháu có thể học hỏi từ các anh chị và giúp đỡ trong ủy thác này."
Marcus mỉm cười, đưa tay vỗ vai Hikari một cách khích lệ. "Đừng lo, chúng ta đều từng là tân binh như cháu, và ủy thác này sẽ là cơ hội tốt để cháu rèn luyện bản thân. Chỉ cần nhớ giữ tinh thần đồng đội và tuân thủ kế hoạch là ổn."
Sau khi đã làm quen với đồng đội mới, cả nhóm bắt đầu thảo luận về kế hoạch để đối phó với Cơn ác mộng bạc. Marcus giải thích rằng ủy thác của họ không chỉ là tiêu diệt sinh vật này mà còn phải điều tra nguyên nhân tại sao nó lại xuất hiện gần thành phố Selene, một điều hiếm gặp đối với loài sinh vật này.
"Thông thường, Cơn ác mộng bạc sống sâu trong những khu rừng rậm và tránh xa các khu định cư của con người," Marcus nói. "Việc nó xuất hiện gần Selene là một dấu hiệu không bình thường, có thể là do một sự xáo trộn trong môi trường tự nhiên hoặc do một thế lực nào đó đang cố tình đẩy nó về phía thành phố."
Ingrid thêm vào, "Chúng ta cần phải rất cẩn thận. Cơn ác mộng bạc có khả năng tạo ra ảo giác và kiểm soát tâm trí của kẻ thù, khiến họ chiến đấu chống lại chính đồng đội của mình. Đó là lý do tại sao chúng ta phải làm việc chặt chẽ và không để bất kỳ ai rơi vào bẫy của nó."
Brutus, với giọng nói vang dội và mạnh mẽ, nhấn mạnh rằng việc tiêu diệt Cơn ác mộng bạc sẽ cần đến sự phối hợp chính xác giữa các thành viên. "Tôi sẽ giữ cho nó bị cản trở bằng sức mạnh của mình, trong khi Marcus và Ingrid sẽ tấn công từ xa. Hikari, nhiệm vụ của cháu là hỗ trợ chúng ta bằng ma pháp phòng thủ và chữa trị nếu cần thiết."
Hikari gật đầu, cảm thấy một sự tự tin mới mẻ. Cô đã từng thực hành ma pháp hỗ trợ trong những ủy thác nhỏ trước đây, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên cô phải đối mặt với một sinh vật mạnh mẽ như vậy. Cô tự nhủ rằng mình phải tập trung và không được để bất kỳ ai trong nhóm gặp nguy hiểm.
Cả nhóm rời khỏi thành phố Selene vào lúc bình minh, khi ánh sáng vàng nhạt bắt đầu chiếu rọi qua những tán cây. Đường đi dẫn họ sâu vào khu rừng Rừng Đen, một khu vực nổi tiếng với sự rậm rạp và những sinh vật hoang dã nguy hiểm. Không khí trong rừng trở nên mát mẻ hơn khi họ tiến sâu hơn, và ánh sáng mặt trời dần bị che khuất bởi những tán cây dày đặc, tạo ra một bầu không khí âm u và đáng ngại.
Trên đường đi, Marcus tiếp tục giải thích tiếp về cách họ sẽ đối phó với Cơn ác mộng bạc. Ông đưa ra những chi tiết quan trọng mà cả nhóm cần phải ghi nhớ, đặc biệt là cách Cơn ác mộng bạc thao túng nạn nhân bằng cách tạo ra ảo giác và kiểm soát tâm trí. "Nó sẽ cố gắng làm chúng ta lạc lối hoặc tấn công nhau," Marcus nói. "Chúng ta phải luôn giữ bình tĩnh và tỉnh táo. Đừng để bất cứ thứ gì làm mất tập trung."
Cả nhóm tiếp tục hành trình trong im lặng, mỗi người đều tập trung vào ủy thác trước mắt. Hikari cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi càng đi sâu vào rừng, nhưng cô cố gắng giữ cho hơi thở đều đặn và nhớ lại những lời khuyên của Marcus.
Đến chiều tối, họ dừng lại tại một khu vực trống trải để hạ trại. Lyria, pháp sư của nhóm, dùng ma pháp để tạo ra một vòng bảo vệ xung quanh khu vực cắm trại, ngăn chặn các sinh vật nguy hiểm tiếp cận trong đêm. Sau khi hoàn tất, cả nhóm ngồi lại với nhau bên đống lửa nhỏ, chia sẻ về những kinh nghiệm của mình trong quá khứ.
Hikari lắng nghe câu chuyện của họ, từ những trận chiến khốc liệt đến những quyết định sống còn trong khoảnh khắc, cô nhận ra rằng mỗi người trong nhóm đều mang theo mình những vết sẹo, không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn. Họ đã từng mất mát, từng trải qua nỗi sợ hãi và đau khổ, nhưng cũng chính điều đó đã khiến họ trở nên mạnh mẽ hơn.
"Cháu có sợ không, Hikari?" Ingrid bất ngờ hỏi khi cô gái trẻ ngồi trầm tư. Hikari giật mình, nhìn vào đôi mắt sắc sảo của Ingrid và cảm thấy mình không thể che giấu điều gì.
"Cháu... cháu có sợ," Hikari thừa nhận. "Nhưng cháu cũng biết rằng nếu không đối mặt với nỗi sợ đó, cháu sẽ không bao giờ tiến bộ."
Ingrid gật đầu, nở một nụ cười nhẹ. "Đúng vậy. Ai cũng sợ cả, nhưng điều quan trọng là chúng ta không để nỗi sợ đó kiểm soát mình. Hãy dùng nó như một động lực để trở nên mạnh mẽ hơn."
Đêm hôm đó, Hikari nằm trong chiếc lều nhỏ của mình, nhìn lên bầu trời đầy sao qua khe hở nhỏ trong tán cây. Cô không thể ngừng suy nghĩ về những gì Ingrid nói. Nỗi sợ là một phần của mỗi người, nhưng không để nó kìm hãm bản thân, mà thay vào đó là dùng nó để đẩy mình tiến lên, đó mới là cách của một mạo hiểm giả chân chính.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi qua những tán lá rậm rạp, cả nhóm thu dọn trại và tiếp tục hành trình. Họ tiến sâu hơn vào rừng Rừng Đen, và không khí ngày càng trở nên nặng nề. Tiếng động của các loài chim và côn trùng bắt đầu thưa dần, thay vào đó là sự im lặng đáng sợ.
Cuối cùng, họ cũng đến được nơi mà Marcus tin rằng Cơn ác mộng bạc đang ẩn nấp. Đó là một khu vực tối tăm và ẩm ướt, bao quanh bởi những cây cổ thụ cao lớn và những bụi cây dày đặc. Không khí ở đây có mùi mục rữa và đầy hơi ẩm, khiến mọi người cảm thấy rùng mình.
"Lyria, hãy dùng ma pháp của cô để kiểm tra khu vực," Marcus ra lệnh, giọng nói trầm nhưng kiên quyết. Lyria gật đầu và bắt đầu niệm chú. Một ánh sáng màu cam nhạt phát ra từ cây trượng của cô, lan tỏa ra khắp khu vực xung quanh, chiếu sáng những góc tối và tiết lộ bất cứ điều gì đang ẩn giấu.
Bỗng nhiên, ánh sáng đó dừng lại ở một điểm giữa những bụi cây, và Lyria hét lên, "Nó ở đó!" Cả nhóm nhanh chóng sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Một tiếng gầm ghê rợn vang lên từ trong bóng tối, và ngay sau đó, một hình dáng to lớn từ từ hiện ra từ trong bóng tối. Đó là Cơn ác mộng bạc, một sinh vật to lớn với đôi mắt đỏ rực và lớp vảy bạc bóng loáng phản chiếu ánh sáng cam từ Hoả ma pháp của Lyria. Nó trông giống như một con sói khổng lồ, nhưng có một vẻ đáng sợ hơn nhiều, với những móng vuốt sắc nhọn và hàm răng dài đầy nguy hiểm. Bên cạnh đó, nằm la liệt những xác chết bị cắn xé một cách tàn nhẫn của những con Rino, một trong số chúng vẫn ở trong mồm con sói, chắc chúng đã bị dụ bởi khả thi đều khiển tâm trí.
"Brutus, hãy tấn công từ phía trước, còn Ingrid và ta sẽ hỗ trợ từ phía sau!" Marcus hét lên, và cả nhóm nhanh chóng vào vị trí. Brutus lao về phía trước, dùng chiếc búa chiến của mình để đánh vào đầu của Cơn ác mộng bạc. Nhưng ngay khi anh ta tiếp cận, sinh vật này nhảy sang một bên, né tránh đòn tấn công với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc.
Ingrid bắn một loạt tên về phía nó, nhưng mỗi mũi tên đều bị bật lại khi chạm vào lớp vảy bạc của con quái vật. "Lớp vảy của nó quá cứng, chúng ta cần tìm điểm yếu!" Ingrid hét lên.
Marcus nhanh chóng nhận ra rằng cách tiếp cận trực diện này sẽ không hiệu quả. "Hikari, hãy dùng ma pháp của cháu để hỗ trợ Brutus! Còn Lyria, hãy tìm cách phá vỡ lớp phòng thủ của nó bằng ma pháp!"
Hikari gật đầu, tay cô nhanh chóng niệm chú và tạo ra một lớp áo giáp ma pháp xung quanh Brutus, bảo vệ anh ta khỏi những đòn tấn công của Cơn ác mộng bạc. Brutus, được bảo vệ bởi lớp áo giáp, tiếp tục tấn công với sức mạnh khủng khiếp, mỗi cú đánh của anh ta làm mặt đất rung chuyển. Lớp áo giáp ma pháp mà Hikari tạo ra không chỉ có tác dụng bảo vệ, nó còn giúp cường hóa thể chất Brutus lên nhiều lần.
Lyria bắt đầu tập trung năng lượng, cây trượng của cô phát ra ánh sáng chói lòa khi cô chuẩn bị tung ra một đòn ma pháp mạnh mẽ. "Mọi người hãy lùi lại! Quả cầu lửa!" Lyria hét lên, và ngay khi cả nhóm vừa tránh xa, cô tung ra một quả cầu lửa khổng lồ về phía Cơn ác mộng bạc.
Quả cầu lửa va chạm với sinh vật, tạo ra một vụ nổ lớn. Cơn ác mộng bạc gầm rú đau đớn khi lớp vảy của nó bắt đầu bị thiêu rụi bởi ngọn lửa. Đây là cơ hội mà Marcus đang chờ đợi. "Bây giờ là lúc, tấn công!" Anh hét lên, dẫn đầu một đợt tấn công dữ dội từ cả nhóm.
Brutus lao vào với chiếc búa chiến của mình, đập mạnh vào đầu của con quái vật, trong khi Ingrid nhắm bắn vào những điểm yếu mới lộ ra sau khi lớp vảy bị đốt cháy. Marcus cũng tham gia tấn công, dùng thanh kiếm dài của mình để chém vào chân của Cơn ác mộng bạc, khiến nó mất thăng bằng.
Hikari đứng phía sau, tập trung cung cấp hỗ trợ cho đồng đội, liên tục sử dụng ma pháp để bảo vệ họ khỏi những đòn phản công của con quái vật. Cô cảm thấy mồ hôi đổ xuống trán khi cố gắng duy trì sự tập trung, nhưng cô không cho phép mình lơ là dù chỉ một giây.
Cuối cùng, sau một loạt đòn tấn công mạnh mẽ, Cơn ác mộng bạc gầm lên một tiếng cuối cùng rồi ngã xuống. Sinh vật khổng lồ này co rúm lại và rồi bất động, để lại một khoảng im lặng rợn người.
Cả nhóm đứng yên một lúc, thở dốc sau trận chiến căng thẳng. Không ai trong số họ bị thương nặng, nhờ vào sự phối hợp tốt và ma pháp bảo vệ của Hikari. Marcus quay lại, mỉm cười với Hikari. "Làm tốt lắm, cháu đã thực sự giúp chúng ta chiến thắng trận này."
Ingrid bước đến, đặt tay lên vai Hikari. "Cháu đã vượt qua nỗi sợ của mình và làm việc tuyệt vời. Chúng ta đã hoàn thành ủy thác này nhờ có cháu."
Hikari mỉm cười, cảm thấy lòng tự hào và biết ơn. Cô đã đối mặt với nỗi sợ hãi và đứng vững trước một trong những thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình. Nhưng hơn cả, cô nhận ra rằng không phải sức mạnh của một cá nhân, mà là sự đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau mới là điều quan trọng nhất trong việc vượt qua khó khăn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhuộm vàng khu rừng Rừng Đen, cả nhóm thu dọn chiến trường và chuẩn bị trở về thành phố Selene. Họ đã hoàn thành ủy thác một cách xuất sắc, và giờ là lúc trở về để báo cáo với Hội mạo hiểm giả. Khi họ bắt đầu hành trình trở lại, không khí trong nhóm trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi họ tiến vào rừng. Cảm giác căng thẳng đã biến mất, thay vào đó là niềm vui và sự thoải mái sau khi vượt qua một thử thách khó khăn.
Dọc đường trở về, Hikari cảm thấy mình đã học được rất nhiều từ chuyến đi này. Cô không chỉ chứng kiến sự dũng cảm và kỹ năng của những người đồng đội, mà còn thấy được giá trị của sự tin tưởng lẫn nhau. Mỗi người trong nhóm đều đóng góp vào chiến thắng cuối cùng, và cô nhận ra rằng ngay cả khi mình là người mới, cô vẫn có thể đóng vai trò quan trọng nếu biết cách sử dụng sức mạnh của mình.
Khi gần đến thành phố Selene, cả nhóm dừng lại nghỉ chân bên một dòng suối nhỏ. Họ ngồi xuống bãi cỏ xanh mướt, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo trong không gian yên bình. Hikari thả lỏng, cảm nhận sự thoải mái mà khung cảnh mang lại sau một ngày dài căng thẳng.
Trong khi mọi người thư giãn, Marcus bắt đầu chia sẻ một vài kinh nghiệm mà anh đã học được trong suốt những năm tháng làm mạo hiểm giả. Anh nói về những trận chiến với các sinh vật đáng sợ, những ủy thác đầy rủi ro, và cả những sai lầm đã phải trả giá đắt. Mỗi câu chuyện của anh đều chứa đựng một bài học quý giá, và Hikari lắng nghe chăm chú, cố gắng ghi nhớ từng chi tiết.
"Là một mạo hiểm giả, cháu phải luôn sẵn sàng đối mặt với những điều không ngờ tới," Marcus nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc. "Nhưng điều quan trọng nhất là phải luôn giữ vững tinh thần và không để nỗi sợ chi phối. Đôi khi, điều đó là thứ duy nhất giữ cháu sống sót."
Hikari gật đầu, cảm thấy lời khuyên của Marcus rất đúng. Cô biết rằng mình còn rất nhiều điều cần học hỏi và cải thiện, nhưng cô cũng cảm thấy tự tin hơn về khả năng của mình sau chuyến đi này.
Sau khi nghỉ ngơi đủ, cả nhóm tiếp tục hành trình. Khi họ về đến Selene, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, nhuộm màu vàng cam ấm áp lên các con đường lát đá và những tòa nhà cổ kính của thành phố. Khung cảnh trông thật yên bình, hoàn toàn đối lập với những gì họ vừa trải qua trong rừng.
Tại Hội mạo hiểm giả, họ được đón tiếp nồng nhiệt khi thông báo đã tiêu diệt thành công Cơn ác mộng bạc. Các thành viên khác trong hội, từ những tân binh đến những người kỳ cựu, đều đến chúc mừng họ. Hikari cảm thấy mình thật sự là một phần của cộng đồng này, nơi mà mọi người đều có cùng mục tiêu và đam mê.
Marcus, với tư cách là đội trưởng, tiến lên phía trước để nhận phần thưởng từ Hội. Sau đó, anh quay lại và chia phần thưởng cho tất cả mọi người trong nhóm, bao gồm cả Hikari. "Đây là công sức của cả nhóm," anh nói, "và mỗi người đều xứng đáng được công nhận."
Hikari nhận phần của mình với lòng biết ơn, nhưng điều quý giá nhất mà cô nhận được từ chuyến đi này không phải là phần thưởng vật chất. Cô đã học được rằng sức mạnh thực sự không chỉ đến từ khả năng chiến đấu, mà còn từ sự đoàn kết và sự tin tưởng giữa các đồng đội. Những trải nghiệm này sẽ trở thành nền tảng vững chắc cho sự phát triển của cô trong tương lai.
Đêm đó, sau khi chia tay với mọi người, Hikari trở về căn phòng nhỏ của mình tại khu trọ trong thành phố. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao và cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết rằng hành trình trở thành một mạo hiểm giả thực thụ còn rất dài và đầy thách thức, nhưng giờ đây, cô đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đến với mình.
Trong giấc mơ đêm đó, Hikari thấy mình đứng giữa một khu rừng lớn, xung quanh là những ánh sáng lung linh của những sinh vật huyền bí. Trên bầu trời, những vì sao sáng rực rỡ như dẫn lối cho cô, và từ phía xa, cô nghe thấy tiếng gọi mời gọi đầy bí ẩn. Đó là tiếng gọi của những cuộc phiêu lưu mới, những thử thách mới đang chờ đợi cô.
Với lòng quyết tâm và tinh thần không ngừng vươn lên, Hikari biết rằng mình sẽ tiếp tục bước đi trên con đường của một mạo hiểm giả, đối mặt với nỗi sợ, vượt qua khó khăn, và không ngừng trưởng thành.
Và như thế, câu chuyện của Hikari chỉ mới bắt đầu.