Sau khi Lương Mộc Tình nói xong, đầu dây bên kia liền không có động tĩnh gì. Qua một lúc lâu, Lương Mộc Tình và Lương Tử Hành nhìn nhau một cái.
"Cúp điện thoại rồi hả?"
Lương Tử Hành chạm vào mặt ngoài đồng hồ điện thoại, nhìn thấy vẫn kết nối.
"Không có, vẫn kết nối mà."
Chỉ là ba không nói gì mà thôi. Chẳng lẽ anh không muốn tới nhà?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Mộc Tình hơi nhăn nhó:
"Nam Cung Ngạo, sao anh không nói gì?"
Nam Cung Ngạo nhìn thoáng qua điếu thuốc đã sắp cháy thành tro, đi xuống gạt tàn.
"Anh nghe thấy rồi, lát nữa anh tới ngay, chờ anh."
Anh cúp máy. Lương Mộc Tình chớp chớp mắt. Sao cô lại cảm thấy Nam Cung Ngạo rất căng thẳng nhỉ? Đây vẫn là anh hả?
Trước kia cô thấy anh giống như một vị thần vậy, cho dù gặp bất cứ chuyện gì, bất cứ trường hợp gì, anh đều có thể bình tĩnh tự nhiên.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com