Chương 107: Hai Thi nhân cao thủ.
Lục Thiên Cầm trao Lưu Ly kiếm cho Vương Nhất Tự, trong lòng không khỏi băng khoăn về Thi nhân mà Vương Nhất Tự vừa nhắc đến.
"Cách thứ hai là tiêu diệt dứt điểm đám Thi nhân này!"
Vương Nhất Tự chĩa mũi kiếm về đám Thi nhân đang hung hăng lao đến, nói.
"Nhưng mà chưởng môn...bọn chúng cứ hồi sinh lại sau khi bị giết...làm sao có thể dứt điểm được chứ?!"
Trương Tấn nhíu mày hỏi.
"Đó là vì các ngươi vẫn chưa biết được điểm yếu của đối phương..."
Xoạt!
Vương Nhất Tự chưa nói hết câu liền biến mất.
Phập!
Chớp mắt sau, hắn đã xuất hiện trước mặt một tên Thi nhân, mũi kiếm đâm thẳng vào trán của nó xuyên qua phía sau.
"... điểm yếu của bọn này chính là thứ này..."
Vương Nhất Tự hất tay, lười kiếm cắt đôi đầu tên Thi nhân, cả thân thể nó đổ ập xuống sàn lập tức.
Vương Nhất Tự sau đó gác kiếm lên vai, mũi kiếm chĩa về phía sau.
"Đây là Huyết Ngọc!
Là điểm yếu duy nhất của bọn này!"
Hắn thản nhiên nói.
Ba tên đệ tử gương mặt ngốc trệ, ánh mắt dán vào vật đang bị mũi kiếm đâm vào.
Thứ đó trông như một viên ngọc màu đỏ chỉ to bằng đầu ngón tay, bao quanh là những sợi màu đỏ như mạch máu.
Vương Nhất Tự dùng lực tay tác động lên thanh kiếm, mũi kiếm xoay một cái liền tách đôi viên Huyết Ngọc kia.
"Mỗi Thi nhân đều có trong người một viên Huyết Ngọc, nếu như có thể tìm ra chính xác vị trí tồn tại và phá hủy nó thì Thi nhân sẽ không thể tái sinh lại được nữa"
Vương Nhất Tự lại một lần nữa lao lên phía trước.
Sượt!
Xoạt!
Phập!
Từng đường kiếm, từng cú đâm của hắn vào đám Thi nhân đều chính xác vào Huyết Ngọc trên người bọn chúng dù nó ở những vị trí rất khác nhau.
Chỉ trong phút chốc, hơn năm mươi Thi nhân gục ngã dưới lưỡi kiếm của Vương Nhất Tự.
Nhưng chợt Vương Nhất Tự ngừng lại, quay người về phía ba tên đệ tử đang đứng chôn chân tại chỗ khoé miệng run run.
"Nếu như không thể tìm ra được vị trí của Huyết Ngọc trên người bọn chúng thì vẫn còn một cách nữa để kết thúc..."
Vương Nhất Tự giơ lên một ngón tay, nói.
"Đó là dùng kiếm khí chặt đứt các khớp xương của bọn chúng!"
Xẹt!
Vương Nhất Tự vừa nói xong liền rất nhanh quay người lại, Lưu Ly kiếm chém một đường ngang xuất ra một đạo kiếm khí hướng tên Thi nhân đang lao đến.
Luồng kiếm khí kia chém vào hai đầu gối của Thi nhân khiến nó lập tức khuỵu xuống.
Vương Nhất Tự vận Lăng Ba Vi Bộ lướt đến, chưởng pháp, kiếm khí liên tục xuất ra.
Bành!
Bành!
Xẹt!
Xẹt!
Thân pháp của Vương Nhất Tự nhanh đến mức không thể nhìn thấy nổi chiêu thức mà hắn xuất ra, chỉ có thể nhìn thấy được dư ảnh từ những động tác của hắn.
Và rất nhanh sau đó, chỉ trong chưa tới mười hơi thở, tất cả đám Thi nhân còn lại đều được Vương Nhất Tự xử lý một cách gọn gàng.
Bọn chúng, đám Thi nhân, tên thì nằm la liệt dưới đất, tên thì cố lết qua lết lại, tên thì gắng gượng đứng lên rồi lại ngã xuống, hỗn độn và rất lộn xộn.
Vương Nhất Tự sau đó nhảy lùi về phía ba tên đệ tử, trao lại Lưu Ly kiếm cho Lục Thiên Cầm, nói.
"Chỉ cần đánh gãy hết các khớp xương của bọn chúng thì bọn chúng sẽ trở thành những thứ vô dụng..."
"Ra vậy...!"
Lục Thiên Cầm khẽ nói.
Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn gật gật đầu, ánh mắt không khỏi hiện lên sùng bái.
Đứng ở phía trên cao, tên Bạch Nhãn nhìn cảnh tượng phía dưới, ánh mắt chợt hiện lên tia kinh sợ.
"Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?!!"
Hắn quát lớn hỏi Vương Nhất Tự.
"Ngươi biết để làm gì chứ?"
Vương Nhất Tự gương mặt khinh khỉnh chọc tức Bạch Nhãn.
'Hắn ta, thực lực chắc chắn không phải tầm thường, lại có thể nhìn thấu được cả Huyết Ngọc trên người Thi nhân, có thể nhanh chóng nghĩ ra cách khiến cho đám Thi nhân trở nên vô dụng...
Chắc chắn phải là một cao thủ hoặc một ẩn tu!
Nhưng một kẻ như hắn lại làm gì ở đây cơ chứ?!!'
Bạch Nhãn âm thầm nghĩ.
"Nói! Các ngươi đến đây với mục đích gì?!!"
Bạch Nhãn lại hỏi lớn.
"Chỉ là để tham quan di tích!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
Bạch Nhãn cả giận với cái thái độ khinh người thái quá kia của Vương Nhất Tự, hắn hận không được rút gân chặt dứt tứ chi của Vương Nhất Tự vào lúc này.
"Khà khà khà!
Ta có lẽ đã đánh giá thấp các ngươi!"
Giọng điệu của hắn bỗng nhiên thay đổi, trở nên u ám hơn.
"Nhưng cũng chỉ được đến đây mà thôi!
Tất cả các ngươi từ khi bước chân vào chỗ này của ta thì mạng sống của các ngươi đã được định đoạt!"
Bạch Nhãn lại một lần nữa lắc cái chuông trên tay hắn.
Từ cánh cửa phía sau lưng hắn, hai tên Thi nhân xuất hiện, liền nhảy xuống, đứng đối mặt với đám người Vương Nhất Tự.
Hai tên Thi nhân này bộ dáng giống hệt như đám Thi nhân vừa nãy, nhưng khí tức phát ra hùng hậu hơn rất nhiều, lại có cả ma khí quanh quẩn xung quanh cơ thể.
Trong hai tên Thi nhân thì một tên cầm một cây gậy dài.
"Tuy là so với đám kia thì hai tên này có vẻ mạnh hơn, nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi!
Lên nào, các bảo bối!"
Vương Nhất Tự phất tay, ra hiệu cho ba đệ tử xông lên.
Khi Vương Nhất Tự vừa dứt lời, liền lập tức Lục Thiên Cầm chân dậm mạnh, nhảy đến tên Thi nhân cầm gậy.
Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn sau đó vài giây cũng vận thân pháp lướt đến tên còn lại.
Cả ba người đã được Vương Nhất Tự chỉ điểm qua, bây giờ đã là khá tự tin đối mặt với Thi nhân.
Hơn nữa, phía sau bọn hắn là một chỗ dựa rất vững chắc, bất luận trời có sập xuống thì chưởng môn của bọn hắn vẫn có thể chống lên lại, có gì mà phải sợ cơ chứ?
'Này, ta ngửi thấy trên người hai tên Thi nhân này có gì đó rất khác...
Bọn chúng không phải Thi nhân bình thường đâu!'
Chó giữ nhà truyền âm cho Vương Nhất Tự nhắc nhở, gương mặt của nó hiện lên rất khó chịu với luồng ma khí mà hai tên Thi nhân kia toả ra.
'Thi nhân cũng chỉ là Thi nhân mà thôi, ngươi đừng có mà nâng địch hạ ta như thế!'
Vương Nhất Tự hai tay chống hông, thản nhiên trả lời chó giữ nhà.
Lục Thiên Cầm nhảy lên cao vung kiếm chém xuống, tên Thi nhân hai tay cầm gậy giơ cao đón đỡ đường kiếm đồng thời truyền lực vào thân gậy gây ra phản lực hất văng Thiên Cầm ra xa.
Lục Thiên Cầm lộn một vòng ra sau cách đó gần mười thước, chân nàng vừa chạm đất liền thoáng thấy bóng tên Thi nhân lướt tới.
Keng!
Thiên Cầm phản ứng rất nhanh, kịp thời đưa kiếm lên đón đỡ một gậy quạt ngang tới trước mặt, nhưng lực lượng mà tên Thi nhân kia phát ra rất mạnh, khiến nàng lùi lại mấy bước, cổ tay có phần đau buốt.
'Tên này...quả thật rất mạnh...'
Thiên Cầm nhăn mặt nghĩ ngợi.
Nàng dù là Kiếm Võ song Vương nhưng so với tên Thi nhân kia phải kém vài phần.
Sượt!
Thiên Cầm chân trái bước sang trái một bước, xoay người nhẹ nhàng tránh đi một gậy quật từ trên xuống, chân phải nàng trụ vững, cả người bộc phát ra hàn băng khí tức, trong khoảnh khắc liền băng phong tên Thi nhân.
Lợi dụng lúc tên Thi nhân bị băng phong, Lục Thiên Cầm liền vận khí lực truyền vào Lưu Ly kiếm, lưỡi kiếm từ trên cao chém xuống hòng chém đôi người tên Thi nhân.
Oành!
Nhưng lưỡi kiếm còn chưa kịp chạm đến lớp băng thì một luồng kình lực khủng bố do tên Thi nhân bộc phát ra không những phá nát lớp băng phong mà còn hất Lục Thiên Cầm văng vào vách tường.
Lục Thiên Cầm chống kiếm xuống đất giữ thăng bằng, nàng hơi choáng sau pha vừa rồi.
Tay nàng quệt đi vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt hiện lên ngưng trọng.
'Chuyện gì vừa mới xảy ra?
Tên đó làm sao có thể tự thoát khỏi băng phong được cơ chứ?!!'
Cùng lúc đó, phía bên kia Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn cũng đang rơi vào thế hạ phong.
Dù cả hai sử dụng Lăng Ba Vi Bộ cũng không thể theo kịp chuyển động của tên Thi nhân còn lại, hai người bọn hắn chỉ còn cách phòng thủ trước những đợt tấn công chờ đợi sơ hở của đối phương.
"Cái thể loại thân pháp gì thế này?
Tên này...có phải người không vậy?!!"
Trương Tấn vừa né vừa nói.
"Hắn đương nhiên không phải người, hắn là Thi nhân!"
Âu Dương Kiệt đáp lời.
"Sư huynh cẩn thận!"
Âu Dương Kiệt hét lớn.
Trương Tấn bị ép đến chân tường.
Tên thi nhân vận khí tức vào bàn tay phải quấn chặt vải, năm ngón tay khép lại, một đường đâm tới chổ Trương Tấn.
Oành!
Trương Tấn nhận ra nguy hiểm lập tức nhảy ra bên cạnh ba, bốn bước vừa kịp né tránh đòn tấn công kia.
Tên Thi nhân rút tay ra khỏi bức tường, để lại một lỗ sâu hoắm tựa như bị một mũi khoan chọc vào.
'Cũng may là kịp tránh đòn đó...
Nếu không...đã đi gặp ông bà rồi...'
Trương Tấn gương mặt hiển hiện lên đặc sắc.
"Sư huynh, ta đến!"
Âu Dương Kiệt hét lớn, lướt nhanh tới chổ Trương Tấn, Hộ Sơn thuẫn che chắn trước người trực ủi vào lưng tên Thi nhân.
Xoạt!
Bành!
Âu Dương Kiệt dù đã thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến mức cực hạn nhưng vẫn là không thể so bì được với tốc độ của tên Thi nhân này.
Tên Thi nhân chỉ trong chớp mắt xoay người lại, bàn tay tung ra chưởng ấn gây ra một phản lực cực mạnh, hất văng Âu Dương Kiệt ra xa.
Phụt!
Âu Dương Kiệt phun ra một ngụm máu.
Thân thể rắn chắc như đá tảng của Âu Dương Kiệt cũng không thể đón đỡ được một chưởng của tên này.
Xoạt!
Âu Dương Kiệt còn chưa kịp làm gì thì tên Thi nhân đã xuất hiện trước mặt, lại chiêu thức vừa nãy, bàn ta một đường nhắm vào ngực Âu Dương Kiệt mà đâm xuống.
Khoảng cách là quá gần, Âu Dương Kiệt dù muốn cũng không thể nào kịp phản ứng với đòn này, đành nhắm mắt buông xuôi.
Coong!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như không thể cứu kịp thì Trương Tấn xuất hiện, Hộ Sơn thuẫn kẹp sát vào cánh tay trái, đứng trước mặt Âu Dương Kiệt, đỡ đòn tấn công cho Âu Dương Kiệt.
"Cái quái...?!!!"
Trương Tấn cảm thấy có gì đó không ổn liền lập tức buông bỏ Hộ Sơn thuẫn, ôm lấy Âu Dương Kiệt nhảy lùi lại một khoảng cách xa.
Bàn tay tên Thi nhân tựa như một mũi khoan cực mạnh khoan thủng cả Hộ Sơn thuẫn.
Nếu như Trương Tấn không kịp nhận ra thì có lẽ đã mất đi một cánh tay.
'Ngươi nhận ra rồi chứ?'
Chó giữ nhà đứng cạnh, truyền âm nói với Vương Nhất Tự.
'Ừm...
Chính Dương Thần Lực
Bộ Bộ Khinh Vân
Âm Phong Trảo
Ba loại võ công đã thất truyền từ rất lâu...'
Vương Nhất Tự gương mặt hiện lên khó chịu.
'Hai tên này...chắc chắn là cao thủ đến từ Phượng Vũ Minh thần tông và Vô Thiên Bích tà tông...
Hai đại tông môn đã lụi tàn mấy trăm năm trước!'
'Mau kết thúc việc ở đây thôi!
Đệ tử ngươi, nha đầu đó, bị bắt đến đây chắc chắn có nguyên nhân khác.
Đừng nên phí thời gian nữa!'
Chó giữ nhà nhắc nhở.