Lại quay về với nơi có bốn bức tường, suốt ngày phải để ý lễ tiết này nọ, phiền chết đi được, lại không có ai dám chơi cùng tôi. Tôi chọc chọc ổ kiến dưới đất, chống cằm nhìn đám mây trên cao. Mười năm trôi qua rồi, tôi ở đây cũng mười năm rồi, cả ngày hết ăn lại chơi, tránh được lễ tiết lại phải đi học. Đi học cũng không có ai chơi cùng tôi. Không dám. Tôi chọc chán rồi ra đầm sen, ở đó có cái đình giữa hồ, tôi ôm đĩa điểm tâm cùng quyển sách ra đó ngồi hóng mát. Mùa sen nở rộ, hương thơm man mát dễ chịu. Hậu cung này chỉ có duy nhất một chủ là mẹ tôi, mặc dù có rất nhiều triều thần dâng tấu xin lão hồ ly nạp thêm thê thiếp nhưng lão cứng đầu nhất quyết bác bỏ. Còn mẫu hậu sau khi sinh tôi ra đời lại không thể mang thai thêm một lần nào nữa. Cái ghế vàng kia chủ định là tôi ngồi lên, mà tôi lại chẳng có hứng thú gì với nó.
"Chán quá!" tôi vứt quyển sách nằm dài ra bàn "làm gì mới hợp lý cơ chứ? Mười năm trôi qua rồi"
Bông sen kia đẹp quá! Thấy cung nữ thì thầm rằng hạt sen rất thơm, rất ngọt, ngọt nhất là ăn khi vẫn còn trên đài. Tôi tiến về phía lan can, nhoài người ra cố với lấy đài sen, cố một chút, chút nữa thôi là chạm vào rồi! Tôi chạm tay vào đài sen, chưa kịp vui mừng thì tuột tay đang bám vào lan can, cả người rớt xuống nước. Buồn cười, những đứa trẻ cùng lứa với tôi chắc sẽ cười tôi thối mũi, đường đường là đứa trẻ được ánh nắng sinh ra lại đang ngụp lặn trong nước, chới với không biết bơi, nhiệm vụ lại chưa hoàn thành, chưa kịp tiêu dao lại lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Chẳng lẽ do tôi ngốc nghếch quá? Ý thức mơ mơ hồ hồ, tôi cảm nhận được có luồng nước khác tiến đến, một bàn tay đưa ra túm lấy cổ áo tôi, rẽ sóng, rẽ sen bơi vào bờ. Thoát khỏi mặt nước, tôi ướt nhẹp cả người nằm lăn ra, nghiêng người nôn nước trong bụng uống vừa nãy xong thở hổn hển.
"Đáng ghét!" tôi ném đài sen trong tay, nổi giận nhìn mặt nước, sau đó mới ý thức được người vừa túm áo mình lên "Cảm ơn ngươi"
"Cứu giá chậm chễ, mong công chúa thứ lỗi"
"Không sao, cứu được là tốt rồi" tôi phẩy phẩy tay, người đó vẫn cúi mặt không dám ngẩng đầu lên, khoan đã, giọng nói này nghe quen tai quá? "ngươi ngẩng đầu lên"
"Thần không dám" hắn lúng túng "Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa quần áo công chúa còn đang ướt"
"Ta còn chưa đến lễ trưởng thành, ngươi sợ cái gì chứ! Cứng nhắc!"
Hắn ngẩng đầu lên, mặt ngọc mày kiếm vương một chút nước. Trông cũng khá được, trông đẹp hơn lần trước gặp mặt
"Ngươi cũng ướt đó thôi, coi như chúng ta hòa nhau, kết giao bằng hữu đi, thế nào?"
"Thần không dám"
"Không cái gì dám! Kết bạn thôi chứ có ăn thịt ngươi đâu! Biết võ không?"
"Thần có học"
"Tốt, bạn của ta không thể không biết võ được! Sau này ngươi dạy ta bơi, thế nào?"
"Thần..."
"Giao kèo! Ta đi thay quần áo, ngươi cũng đi thay đi"
"Thần tên Hoàng Minh Hiên"
Tôi đã đứng dậy rời đi rồi, nghe thấy phía sau hắn nói như vậy liền quay lại cười tươi
"Minh Hiên, tốt, chào ngươi, ta là Quân Dạ Nguyệt, tên hiệu Di Minh, đều có 'Minh', quả nhiên sẽ là bạn tốt"
Cái tên Minh Hiên này nghe thật hay, thật nhẹ nhàng, dù hơi khó chịu vì bị ướt nhưng cuối cùng cũng bắt được một người chơi cùng, thật vui!