webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
19 Chs

Thế giới bên ngoài tòa thành

Rời khỏi cung điện nguy nga tráng lệ,tôi và MiMi đi thẳng về phía Đông,chẳng ai dám quay đầu lại nhìn tòa thành đó một lần nữa.

Đi được khoảng chừng 8km,một cánh cổng chào mừng tuy mộc mạc mà rất sang trọng đập vào mắt tôi.Tiến vào sâu hơn nữa,dọc theo con đường nhỏ được nối liền bằng những viên đá luân phiên nhau tạo thành một lối đi không có điểm dừng.

Hai bên con đường,những ngôi nhà cấp bốn mái ngói lá kề sát bên nhau,đi thêm vài bước chân nữa là một nhà máy gỗ khá lớn,nhìn thẳng qua kia nhà máy,một cánh đồng lúa chín vàng ươm cùng các bác nông dân đang vui cười gặt lúa,trẻ con thì nô đùa ở bên lề đường.

Những khoảnh khắc tuy đơn giản nhưng cũng đủ biết nơi đây rất tấp nập,bận rộn và vui vẻ.Thì ra cuộc sống hàng ngày của dân thường ở vương quốc Ánh Sáng là như thế,không thù ghét, không ghen tuông hay đố kỵ như ở trong cung.

-Ta đang ở trong thị trấn Lâm Tự,một trong những thị trấn thưa dân nhất trong đất nước.Người dân ở đây được biết đến rất nhiều nhờ tính cách thân thiện,hiếu khách và dễ mến của họ.Như em biết thì tỉ lệ tù nhân phạm tội trong đây rất rất thấp cho nên chị có thể yên tâm khi ở đây.

MiMi trong hình dạng là một con mèo cùng chiếc túi tạp dề mang trên mình nằm cuộn tròn ngoan ngoãn trên tay tôi,con bé giới thiệu cho tôi biết về thị trấn này.

Ban đầu tôi cũng không tin lắm vì lại có một nơi yên bình,đáng tin cậy như thế nằm trong vương quốc mà ông đức vua tàn nhẫn và ác thú kia cai trị…

-Chị nhìn phía trước kìa!

-Một quán trà?

-Ở Lâm Tự không chỉ nổi tiếng nhờ tính cách của người dân mà còn sở hữu một công thức độc quyền làm trà hương sen rất thơm ngon,có nguồn gốc từ một vị tu sĩ chuyên đi giúp người,được Thần Bách Tính ban cho công thức làm trà đấy!

-Em muốn thử?

-Trà sen ở đây được mọi người công nhận là một phương thuốc chữa lành,vơi đi được phần nào ký ức buồn,em nghĩ chị sẽ cần nó…

Con bé vừa nói vừa lấy cái đầu tròn vo cạ cạ rồi vuốt ve tay của tôi,như là một lời khuyên cũng như một lời an ủi.

-Cảm ơn em…Chị nhất định sẽ uống.

-Hihi

-Em mấy tuổi rồi nhỉ?Từ lúc gặp chị chưa tìm hiểu nhiều về em nhưng chị thấy em có vẻ là một cô bé hiểu chuyện.

Thật ra tôi hỏi cô bé là vì muốn làm quen hơn với MiMi bởi từ lúc gặp tới giờ tôi cũng chỉ ậm ừ hoặc trả lời khá nhạt với nó,kể ra cũng thấy có lỗi.

-Em 4 tuổi,là một cô bé yêu những thứ ngọt ngào nhưng không quá ngọt,em ghét những con người tâm tính độc đoán,vô tâm,...

Cô bé trả lời bằng một giọng điệu vui mừng,phấn khởi.

—---------

Bước vào quán trà được xây dựng kì công bằng gỗ sồi,hình như nó cũng có một lịch sử lâu dài,là một biểu tượng đặc trưng của thị trấn bởi chỉ mới bước vào,tôi thấy bàn nào cũng có khách,họ cùng nhau kể về những câu chuyện xưa,về những kỉ niệm đẹp,...Đó là một không gian giúp con người ta hoài niệm về tuổi thơ,xóa hết nỗi buồn.

-Chúng ta qua cái bàn ở bên góc kia nhé!

Con bé chỉ vào một cái bàn,ở dưới là 2 chiếc đệm ngồi màu đỏ nhìn có vẻ thoải mái.

-Không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của ta đâu,dù em có nói lớn đến mấy thì chỉ có mỗi chị nghe thôi,còn người khác thì chỉ thấy em là 1 con mèo bình thường.

Chúng tôi vào đó,ngồi xuống rồi tôi gọi 1 suất trà sen.Trong khi chờ trà,MiMi nhìn ngó xung quanh rồi lén lấy từ túi ra cái bản đồ lớn.Chỉ tay vào một đất nước rất nhỏ nằm ở giữa,có 2 kí hiệu "AS" .

-"AS" là viết tắt của từ "Ánh Sáng" đúng không?

-Đúng vậy,chỗ em đang chỉ là vị trí hiện tại của chúng ta,đây là bản đồ gần khu vực của đất nước Ánh Sáng.Hai đất nước gần kề là Eden ở phía Bắc và Barracort của phía Tây.

-Nếu so sánh với 2 đất nước này thì Ánh Sáng nhỏ hơn rất nhiều lần nhỉ?

Nhìn trên bản đồ,đất nước này chỉ kéo dài khoảng 7 ô ly của một trang giấy tập viết,còn lại là lãnh thổ của Eden và Barracort chiếm hết tờ giấy,thấy nó khá đặc biệt,tôi hỏi MiMi.

-Ánh Sáng chỉ là một hạt cát nhỏ của địa cầu này thôi,thế giới này còn nhiều đất nước tuyệt vời theo cách riêng của chúng đang chờ đợi chị đấy,chị đừng như Cẩm Hoa chỉ nhốt mình trong hoàng cung cùng hận thù và uất hận nhé!

-Ừm…

Tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua,vì không muốn nhớ về chuyện đó.Nhưng em ấy lại nói thêm,ai mà ngờ được những câu nói ấy lại khiến tôi phải ghi nhớ mãi,càng thấy cô bé mèo này là một người chữa lành và đáng trông cậy.

-Giống như một cậu học sinh đặt ra một mục tiêu tưởng chừng như chẳng bao giờ thành công mà lại có thể đạt được nó.Chị biết không?Cậu ấy đã có một niềm tin rất mãnh liệt vào bản thân,dám tự bản thân bước ra khỏi vùng an toàn mà chiến đấu trên con đường học vấn đấy!Vì thế,những sự kiện đôi khi bất ngờ xảy ra lại là một bài học và trải nghiệm mới của ta,nó không có nghĩa là kết thúc tất cả,chứng tỏ bản thân chúng ta yếu kém…mạnh mẽ lên chị nha.

-Từ lúc mẹ chị mất đến giờ,em là người đầu tiên nói như thế với chị,cảm ơn em rất nhiều,cảm ơn vì đã thông cảm cho chị.

Dù tôi nói với MiMi trong một khuôn mặt không cảm xúc,em ấy vẫn cố gắng tỏ ra đồng cảm với tôi.

-Trà của cháu đến rồi đây.

Chủ quán bê lên khay trà bằng gỗ,bên trong có ấm pha,1 tách trà gỗ và 1 chén sứ nhỏ có đựng một chút sữa nóng.

-Ông ơi,cháu chỉ lấy 1 suất thôi,sao lại có thêm chén sữa này để làm gì ạ?

-Ồ,ông còn thấy chú mèo nữa nên lấy cho nó chút sữa thôi ấy mà.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng đặt một suất là cho tôi uống thôi,nhưng ông chủ quán cũng để ý đến cô bạn mèo đi với tôi,tinh tế đặt thêm chén sữa riêng dành cho mèo vào khay.

-Ông yêu động vật lắm đúng không?

-Bất cứ ai là khách bước vào quán của ông đều đáng được trân trọng mà cháu,kể cả là thú nuôi.

-Vâng,ông đúng là một người đáng trân trọng.

-Chúc cháu có một trải nghiệm thật tốt khi uống trà ở quán của ông!

Khi ông ấy vừa đi vào bếp,MiMi rót trà từ trong ấm vào chiếc tách nhỏ rồi lễ phép mời tôi thưởng thức.

Nhấp một ngụm trà sen nhỏ,tôi thấy nó rất ngon nhưng lại chẳng thể hiện ra được bên ngoài cho cô bé thấy.

-Ngon không chị?

-Ngon,ngon lắm!

-Vậy thì tốt rồi,khi nào chị khỏe hẳn rồi nói em,chúng ta sẽ đi tiếp.

Hôm đó trời mưa,chúng tôi ngồi trong quán vừa uống trà vừa ngắm mưa qua ô cửa sổ nhỏ.Miệng của MiMi vẫn chẳng ngừng hoạt động,cô bé kể hết mọi thứ từ trên trời xuống đất nhưng chủ yếu là những điều tích cực trong cuộc sống.

—-------

"Chị thật ngưỡng mộ em,MiMi.Chị mong rằng chúng ta sẽ cùng có những khoảnh khắc đáng nhớ như thế này trên hành trình tìm lại những mảnh ghép cảm xúc ,em nhé."