webnovel

Hoa Mặt Trăng

Một câu chuyện, cuộc hành trình đầy ý nghĩa vô tình xảy ra với nhân vật "tôi" có một cuộc đời bất hạnh, không đáng mơ ước.Khi bị xuyên không vào cuốn tiểu thuyết "Hoa Mặt Trăng" , gặp được MiMi-sứ giả của thế giới tiểu thuyết, cô ấy quyết tâm lên đường làm lại cuộc đời, thu thập các mảnh ghép cảm xúc đang còn vương vãi đâu đó ở ngoài kia. -Đồng tác giả(Co-authoring) với bạn @shamiko_yukoi. -Đây là phiên bản Tiếng Việt của "Finding my missing pieces'' -Tài khoản của cô ấy:https://www.webnovel.com/profile/4327784949 -Mong các bạn ủng hộ để tụi mình có động lực làm nhiều truyện hay nữa ạ.

Maow_Chu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
19 Chs

Kí ức nhạt nhòa

Thấm thoát tôi ở đây cũng đến ngày thứ 3, hôm nay là ngày thả thuyền ước nguyện, tôi cũng chưa biết thực sự điều bản thân cần là cái gì, nghe MiMi bảo chỉ được cầu 1 điều duy nhất trong năm, những ngày trăng tròn còn lại, người nào chưa có cơ hội được thả, điều ước mới thành sự thật.

Thật may rằng tay tôi cũng dần lành hẳn, có thể cầm được đồ vật trở lại, tất cả đều sẵn sàng cho ngày hôm nay.

Dùng bữa tối xong ở phòng ăn riêng của khách sạn,MiMi phấn khích chạy ra khỏi bàn ăn, hối chúng tôi:

-Tối rồi anh chị ơi!Em muốn đi thật nhanh!

-Đợi anh chị nào!

An Khải thấy trên dĩa tôi còn một chút thức ăn, bảo MiMi chịu khó đợi.

Tôi thấy mình là người ăn cuối cùng nên cũng cố ăn nhanh.

—-------

Ra cửa cổng của khách sạn, chúng tôi nắm tay nhau đi ra phía bên phải-nơi hồ nước thần đang linh nghiệm.Quả như tôi nghĩ, hồ nước cách chỗ tôi nghỉ ngơi không xa, chạy được vài bước chân là đến.

Tấm bảng "Hồ thiêng" được cắm trước hàng rào gỗ đang đóng, chúng tôi mở nó ra rồi vào sâu bên trong.

-May thật, hôm nay chỉ có trẻ nhỏ và vài người già đến, người lớn thì bận đi làm nên không tham dự được nhiều.

MiMi nói với chúng tôi.

Đến trước bờ hồ, tôi đã thấy ở giữa nó đã phản chiếu lại bóng trăng, nhìn rất giống một bầu trời đêm nhưng nằm ở trên mặt hồ thiêng.

MiMi cho tay vào túi,lấy ra vài sấp giấy đầy đủ màu sắc rồi để xuống đất.

-Giấy có rồi ạ, anh chị nên nhớ rằng:Chỉ được lấy 1 màu tương đương với 1 điều ước thôi nhé!

Dặn dò kỹ càng hết,cô bé bóc một tờ màu xanh lá, nghĩa là cầu cho sự may mắn và điềm lành lên ,ngồi phịch xuống nền được lát bằng đá hoa cương bóng loáng, MiMi cẩn thận gấp từng chi tiết cho thật đẹp mắt.

An Khải thấy thế cũng đang phân vân giống tôi, nhưng rồi anh cũng đưa ra được quyết định của mình.

Cúi xuống lấy một tờ màu hồng, nhưng Khải không phải lấy cho bản thân mà anh để trước mặt tôi.

Thấy tôi không hiểu gì, anh cười:

-Màu hồng là hạnh phúc mà nhỉ?Cảm xúc cũng có hạnh phúc trộn lẫn đấy!

-Ưm, tôi cũng đang không biết nên chọn cái nào, cảm ơn anh đã nghĩ giúp tôi nha.

Đưa hai tay ra nhận tờ giấy hồng phấn từ Khải, tôi cũng ngồi xuống rồi xem xét kỹ lưỡng tờ giấy, làm sao cho gấp ra một chiếc thuyền không quá nhỏ, quá to và gây mất cân bằng.

Tôi nhìn sang An Khải, thấy anh đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó được một lúc rồi cũng cúi xuống lấy tờ giấy màu đỏ rồi lại phía MiMi đang ngồi sát bên tay trái tôi hỏi:

-Anh muốn ước về tình yêu, anh cũng đang thắc mắc là mình có thể mong sự may mắn đến với người anh thương không?

-Ngoài việc ước cho 2 người đến với nhau, anh cũng có thể làm việc đó!

Cô bé đang chăm chú xếp thuyền nghe được câu hỏi của Khải cũng ngước lên vui vẻ trả lời.

-Cảm ơn em!

Nói chuyện với MiMi xong, anh quay người ra ngồi ở bên còn lại, là tay phải của tôi.

Cũng nâng niu tờ giấy rồi gấp cho thật cẩn trọng, nhìn anh chăm chú gấp từng nét, tôi cũng không chịu thua, nhìn lại tờ giấy đang gắp dở của mình rồi cố xếp cho thật đẹp để điều ước có khả năng trở thành hiện thực.

-Em xong rồi!

MiMi cầm con thuyền lên khoe với tôi và An Khải, nhìn không quá cầu kỳ nhưng rất chắc chắn, thấy 2 chúng tôi cũng sắp hoàn thiện chiếc thuyền của riêng mình cũng hiểu chuyện ngoan ngoãn ngồi im đợi, quan sát cảnh từng người có mặt ở hồ đang háo hức thả điều ước của mình dạt trôi vào nguồn nước, để thần linh minh chứng cho ước nguyện mà mình đã mong chờ bấy lâu.

-Xong!

Khải giơ chiếc thuyền đỏ lên ngắm nghía thành phẩm của mình.

Tay của tôi cũng còn khá nhức nên xếp hơi chậm, mặc dù tôi đã làm nó trước Khải.

-Cần tôi giúp không?

Thấy tôi còn loay hoay, anh ngỏ ý giúp, lúc nào cũng vậy, anh luôn nở một nụ cười tỏa sáng trên môi để giao tiếp.

-Không đâu, đây là điều ước của tôi mà.

-Cố lên nhé!Còn em nếu thích thì cứ thả trước đi, anh sẽ đợi chị.

Khải cổ vũ tôi, không quên quay sang bảo MiMi không phải chờ.

-Không sao ạ, em muốn 3 chúng ta cùng thả.

Thấy bản thân đang làm mất thời gian của mọi người, tôi gạt cơn nhức sang một bên mà gấp tiếp.

Cuối cùng tôi cũng hoàn thành "Con thuyền hạnh phúc",nắm tay MiMi và An Khải lại gần chỗ vắng người, ngồi chỏm xuống, cầm chiếc thuyền trên hai tay hạ xuống gần mặt nước rồi từ từ thả hai tay ra, 3 chiếc thuyền xanh, đỏ và hồng cũng chạm cái đầu tiên vào nước, chúng tôi chắp tay lại,nhắm mắt rồi ước thầm.

"Con ước hạnh phúc sẽ quay lại với con"

Đó là điều mà tôi muốn, còn 2 người kia đang thì thầm những gì trong đầu thì tôi cũng không biết nữa.

Tôi cầu xong đầu tiên, mở đôi mắt xanh biển vô hồn ra, trời đang đứng gió nên thuyền cũng chưa trôi đi đâu xa, tôi cũng thổi để nó bơi ra giữa hồ,gia nhập với những con thuyền đầy đủ sắc màu sặc sỡ đang bu lấy nhau.

Nhìn sang bên kia bờ hồ cũng cách đây không xa, tôi thấy có 2 cô bé đang nhìn chằm chằm vào tôi, điều kỳ lạ ở đây là hình dạng của 2 đứa này lúc mờ lúc rõ theo nguồn sáng của đêm trăng tỏ.

Mới thấy tôi đưa mắt nhìn sang, 2 đứa nó chạy thẳng vào lùm cây sau lưng tôi rồi biến mất.

Tôi dụi mắt 3 lần, nghĩ chắc là bản thân đang bị ảo giác. Nhưng nhìn 2 cô bé ấy rất quen, giống như tôi đã từng gặp ở đâu rồi…

-Chị, chị, chị sao thế?

MiMi lây người tôi với vẻ mặt lo lắng khi tôi bất động nghĩ ngợi điều gì mà không trả lời.

-Ơ, ờm chị không sao hết, tại chị thấy có cái gì đó…à thôi, 2 người thả xong chưa?Mình về nghỉ, tối muộn rồi.

Tôi cố lảng tránh.

-Đúng là quá muộn rồi, MiMi còn nhỏ cũng nên đi ngủ sớm, em ha?

An Khải là người cầu cuối cùng, thổi chiếc thuyền trôi dạt ra giữa hồ đang lặng bóng trăng, xong rồi anh đứng dậy nói với MiMi.

-Thế mình về thôi, để em cầu một lần nữa!

Cô bé đứng dậy,một lần nữa nhắm mắt rồi chắp đôi tay nhỏ xinh lại.

Tôi và Khải đứng đợi cô bé, xong xuôi, 3 người chúng tôi khoác tay đi từ từ về khách sạn để còn có thể ngắm thêm một lúc cảnh quan của hồ thiêng đang tràn ngập những chiếc thuyền của sự hy vọng.

-Ôi trời, sao cậu bé kia giống tôi hồi nhỏ phải biết!

An Khải nhìn sang bên kia, thấy có cậu bé tóc trắng khác một chút chỉ có màu của đôi mắt là màu xanh lá.

Nhìn cậu bé chừng 4 tuổi đang trong độ tuổi hồn nhiên xếp chiếc thuyền màu trắng, Khải thấy nhớ về tuổi thơ và "An Khải phiên bản nhỏ'' của mình.

-Hồi nhỏ ư…?

Tôi ngẫm nghĩ.

—-------

"2 cô bé đó…là mình…''

Phải, tôi nhớ rồi, bé gái đứng bên phải là tôi lúc còn chập chững lên 3, còn…đứa bên trái…

"Thu Thảo…"

Nhớ nữa rồi, Thu Thảo là cô bạn thân nhất đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi khi lảng vảng ở kiếp trước.Hai đứa chúng tôi lúc nào cũng như hình với bóng, vui buồn gì cũng bám lấy nhau nhưng rồi thì chuyến tàu nào, tình bạn nào cũng không là vĩnh cửu, cô ấy bỏ tôi…

Hôm đó là đêm giáng sinh, trời có tuyết, câu "Bạn Thảo mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn bên con được 5 ngày nữa thôi,...''của mẹ tôi khi còn sống như sét đánh ngang tai.Nhớ lúc đó tôi vẫn còn cảm xúc, tôi đã khóc ….khóc rất nhiều.

—-------

(Kí ức của nữ chính, vẫn xưng "tôi")

Tôi đang ngồi trong phòng, tập viết từng con chữ còn nguệch ngoạc bằng cây bút chì màu đỏ mà cô bạn thân của tôi tặng.

-Con gái…mẹ có chuyện muốn nói.

Mẹ tôi mở nhẹ cánh cửa phòng tôi rồi đi vào, vẻ mặt của bà lúc ấy có vẻ rất buồn.

-Dạ?

Tôi vui vẻ nhảy xuống cái ghế, chạy đến ôm lấy mẹ, nắm tay bà rồi ngồi xuống cái giường Hello Kitty mà bà đã trang trí làm tôi rất ưng.

Thấy mẹ tôi đang chần chừ, chưa muốn thốt lên câu nào, tôi hỏi:

-Có gì không mẹ?

-Bạn Thu Thảo của con…

Mẹ tôi mới nhắc xong cái tên "Thu Thảo", cổ họng như nghẹn lại, sợ nếu nói thêm sẽ làm tôi đau buồn.

-Bạn thân của con làm sao hả mẹ???

Tôi vẫn hồn nhiên hỏi.

Dù gì cũng phải nói, bà thả lỏng cơ mặt, bắt đầu rặn từng chữ:

-Bạn Thảo của con…mắc bệnh…hiểm nghèo…chỉ còn ở bên con được…5 ngày nữa thôi.

Nói xong, bà bật khóc rồi chạy ra ngoài, để lại tôi với nỗi lòng đau như cắt.

"5 ngày.."

Lúc đó tôi không thể nói được chữ nào, chỉ biết nghĩ trong lòng.

Quay sang nhìn tấm hình đặt trên bàn. Tôi đang nắm tay Thảo trong buổi tiệc sinh nhật mừng tôi lên 5, mặt cười rất tươi như đã để dành nụ cười đó cho tấm hình đang được đóng khung viền màu hồng rất đáng nhớ này,với tôi, ấy là tấm đẹp nhất, mà tại sao bây giờ, là nỗi chia xa…?

Thật ra không chỉ có mỗi bức hình đó, tôi còn có rất nhiều trong tủ,đến nỗi phải làm thành album, từ khi vào mẫu giáo cùng Thảo, rồi lúc cả 2 cùng nhau đi công viên, tôi đều giữ rất kỹ.

Hôm ấy trời bắt đầu đổ tuyết, tôi mở quyển album, nhìn từng kỉ niệm rồi xoa xoa, nước mắt cũng đổ xuống ướt đẫm…

Đối với một đứa trẻ 5 tuổi như tôi lúc ấy, nó là một biến cố rất lớn, không thể nào phai đi theo năm tháng.

Tôi đã khóc nhiều lắm…nhiều nữa là đằng khác.Tôi đã khóc nguyên đêm đến nỗi…đôi mắt phải bị sưng tấy, bọng mắt thì thêm to.

Sáng hôm sau, tôi đã dậy thật sớm, mang giấy,bút,bức hình đẹp nhất rồi cả quyển album ảnh đến bệnh viện gặp Thảo.

-Hạ! Cậu đến rồi hả?

Thu Thảo thấy tôi mở cửa, tay ôm cả khối đồ đang không muốn bước vào chứng kiến cảnh bạn mình đang dằn vặt, chiến đấu với căn bệnh.

-Ưm…

-Cậu vào đi.

Cô bé với gương mặt hình trái tim, tóc đen ngang vai, cùng đôi mắt xanh ngọc đang nằm trên chiếc giường trắng, xung quanh là đầy đủ máy móc, Thảo nhìn về phía tôi, nụ cười rất đẹp, rất xinh…

Tôi mở rộng cánh cửa bước vào, mẹ thì đứng ở sau lưng, động viên cho tôi, bà muốn chúng tôi có một không gian riêng.

Bố mẹ cô ấy thấy tôi cũng ôm tôi vào lòng, sau đó thì buồn bã đi ra ngoài.

-Ngồi đi…

Thảo chỉ vào cái ghế kế bên đặt cạnh giường, yếu ớt mờ tôi ngồi.

Đặt từng món đồ xuống một cái bàn, thứ đầu tiên tôi làm không phải là ngồi, tôi chạy lại ôm bạn thật chặt, như "Thảo phải mãi ở bên mình nhé, mình đã ôm chặt cậu thế này rồi đấy…"

Cô bạn bé nhỏ của tôi cũng nhích đôi tay đang được truyền nước vỗ về tôi.

-Tớ không sao mà…

Tôi cũng im lìm, không muốn trả lời.

Cả ngày hôm ấy, tôi đã dành thời gian bên bạn, kể về những chuyện khi còn nhỏ, những kí ức có vui cũng có buồn trong từng tấm ảnh.Tôi cùng bạn vẽ nên ước mơ, cùng viết nhật kí.

Đều đặn hàng ngày, tôi luôn đến phòng bệnh thăm bạn sau mỗi giờ học, phải nắm bắt cơ hội khi còn có thể.

Hôm ấy trời rất nhiều tuyết-ngày mà Thảo gửi lời tạm biệt đến tôi.

May mắn lúc đó, tôi đã ở bên cậu đến giây phút cuối cùng.

-Sao cậu không giữ đúng lời hứa?Cậu đã hứa là sẽ ở bên tớ, đã nói rằng cậu không sao cả…

Tôi nắm tay bạn, đưa lên má, trách bạn,mà đó cũng không phải là trách móc nữa, đó là cái gì đó khiến con người ta rất hối hận.

-Tớ…xin..lỗi…

Thảo yếu ớt trả lời, mắt đã gần nhắm,cậu vẫn cố nói lời từ biệt cũng như lời nói cuối cùng trong đời tôi được nghe từ miệng bạn.

-Mãi…là…bạn…nhé.

Bàn tay của Thảo mà tôi đang nắm chặt đưa lên má, ngón út run rẩy đưa lên, tôi biết mình cần làm gì, thả nhẹ bàn tay ra trước mặt,lấy ngón út của bản thân móc vào, đó là lời hứa của một tình bạn.

-Tớ hứa…

Nước mắt lăn dài trên má tôi.

Thu Thảo mỉm cười rồi bình thản nhắm nhẹ đôi mắt lại.

"BÍP…"

—-------

 Ngày 29 tháng 12 năm 2005 lúc 16 giờ 24 phút, Thảo vĩnh viễn không còn bên tôi nữa…cô đã ra đi trong thanh thản, để lại đây bao sự tiếc nuối, nhớ thương đến những người yêu cô hết mực.