Cha Âu Dương có chút luống cuống nói: "Có lẽ do họ đóng cửa không kĩ…"
"Tính từ dưới lầu lên trên có tận bốn cánh cửa." Âu Dương nói.
"Đủ rồi, chỉ là trùng hợp thôi, con đừng có suy diễn lung tung nữa!" Cha Âu Dương đanh giọng.
Âu Dương mím chặt miệng.
"Thôi thôi, hôm nay bao nhiêu là việc rồi… Tiếu Tiếu, con cũng nghỉ sớm đi, tắm rửa rồi đi ngủ nhé." Mẹ Âu Dương giảng hòa.
Âu Dương không trả lời, đi ngay vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Võ Thần Hy đi vào theo.
Tôi nhìn thấy Âu Dương ngồi bệt dưới đất tựa lưng lên cánh cửa, hai tay ôm chặt vào nhau, cơ thể khe khẽ run lên.
"Tại mình… tất cả là tại mình…" Giọng nói nức nở của Âu Dương vang lên.
Ánh mắt của cô bé hoàn toàn không có tiêu cự, đầu tựa vào cửa.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com