Môi ông Thường run lên, sắc mặt vốn đang hồng hào dần dần trở nên nhợt nhạt trắng bệch.
"Tiểu Dương còn trong căn hộ đó... Con bé còn ở trong căn hộ đó ư? Chúng... Chúng tôi..." Ông Thường lắp ba lắp bắp: "Đã ngần ấy năm rồi... cũng đã ngần ấy năm rồi... con bé vẫn cứ ở trong đó một mình..."
Tôi thấy ông Thường như vậy, nhất thời bắt đầu khẩn trương.
Gã Béo và Tí Còi nhanh chóng đứng dậy, mỗi người dìu ông Thường một bên.
Tôi bỗng cảm thấy rất hối hận, tôi nghĩ bọn Tí Còi cũng cảm thấy vậy. Chúng tôi đã quá nóng vội rồi, đáng lẽ không nên hỏi ông ấy sớm như thế. Nếu đã biết rõ cô bé ấy là cháu gái ông Thường, vậy thì cứ đến làm phiền Trần Dật Hàm trước đi, rồi từ từ tiếp xúc với ông Thường và cha mẹ của cô bé sau, lúc ấy thể nào cũng sẽ hỏi ra được điều gì đó. Cần gì cứ phải gấp gáp như vậy?
Ông Thường thở dốc từng hơi mạnh.
Tôi xém chút đã nhấn chuông gọi y tá vào.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com