Lời nói của Cổ Mạch làm cho mọi người đều trầm mặc. Người biết chuyện thì không lên tiếng, người không biết chuyện thì không hiểu anh ta đang muốn nói gì.
"Phim kinh dị... thể loại li kì cảm động có được xem là phim kinh dị không nhỉ?" Hồng Mao ngờ vực hỏi.
Cổ Mạch nói thẳng ra "là phim ma đấy."
Mọi người lại im lặng.
"Anh đang nói là đôi cha con ấy là ma? Vì người cha ấy trông rất trẻ tuổi sao? Ha ha." Hồng Mao cười lạnh.
Hồng Mao là người lái xe, hiện tại cậu ta đang rất hốt hoảng. Xe tôi có ba người nhưng không ai nói chuyện cả. Trừ cậu ta ra, chỉ có Cổ Mạch đôi khi nói hai câu. Trịnh Hân Hân vừa nãy còn thảo luận sôi nổi với cậu ta thì bây giờ cũng không lên tiếng, Hồng Mao chắc chắn lại đang suy nghĩ lung tung nữa rồi.
Ví dụ như, Trịnh Hân Hân có phải đã được Quách Ngọc Khiết nói cho cái gì.
Tôi cũng đang nghĩ đến điều này.
"Các anh không phải đang đùa giỡn chứ?" Hồng Mao nghiêm túc nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com