Gã Béo muốn đưa hai người đi, trong lòng dự tính sẽ khoe khoang một chút. Trong câu lạc bộ Bắn súng lại chẳng có mấy nhân viên nữ, cũng không có cô gái nào hào hứng với kiểu giải trí này. Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đều thuộc hàng người đẹp, đưa họ đi nhất định có mặt mũi.
Tôi và Tí Còi thấy Gã Béo biểu hiện thất vọng như vậy, bất chợt liếc nhau một cái rồi đồng thanh cười.
Trần Hiểu Khâu lườm chúng tôi.
Quách Ngọc Khiết hỏi thẳng: "Các anh cười gì?"
"Không có gì. Ôi, em cẩn thận chút đi, đừng bắn trúng người khác." Tôi nói.
Người mới sẽ không dùng đạn thật, có trúng người cũng không chết được, nhưng vẫn sẽ rất đau.
Quách Ngọc Khiết quát lên, "Sao có thể chứ?"
Ăn cơm xong trở về văn phòng, tôi và Tí Còi kéo Gã Béo lại.
"Cậu nghĩ gì mà đưa bọn Quách Ngọc Khiết tới câu lạc bộ vậy?" Tí Còi bấu lấy bả vai to lớn đầy đặn của Gã Béo.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com