Từ Thanh Bách cười thành tiếng: "Ồ, hóa ra là hái hoa tặc à."
Lão Tưởng nghẹn lời.
Thằng bé này, sao có thể nói bác sĩ Thời phong độ ngời ngời như vậy được chứ.
Lão Tưởng bèn nhã nhặn lên tiếng hỏi: "Ba Bác Mỹ à, cậu leo lên cửa sổ làm gì thế?" Bởi vì ông cụ Từ luôn gọi anh là ba Bác Mỹ nên lão Tưởng cũng gọi theo, nghe có vẻ gần gũi hơn chút.
Ba Bác Mỹ mặc một bộ đồ ngủ kẻ ca rô, bộ quần áo này là do mẹ Bác Mỹ tự mình chuẩn bị, bởi vì ba Bác Mỹ hơi thích sạch sẽ một chút. Có điều, cho dù chỉ mặc đồ ngủ thì anh vẫn mang một vẻ đẹp thanh thoát.
Lão Tưởng chưa từng thấy người đàn ông nào có cốt cách đẹp hơn ba Bác Mỹ.
Ba Bác Mỹ đáp: "Ngắm trăng ạ."
Lão Tưởng đờ người.
Ông ngẩng đầu nhìn lên trời, vào lúc này mây đen đang che kín ánh trăng. Lão Tưởng gãi đầu, lúng túng ném cây gậy to bằng cánh tay mà mình đang cầm đi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com