Lúc này, Trì An không cần nghe câu trả lời cũng có thể đoán được chủ nhận của khu vườn này là của người đàn ông.
Tuy nhiên, người đàn ông lại lạnh nhạt mở miệng: "Cô lạc đường rồi, nên gọi cha mẹ đến đưa cô về nhà."
Nghe hai chữ "Cha mẹ", nghĩ đến thân phận một đứa con rơi như bản thân, liền nức nở khóc lóc:
"Tôi không hề lạc đường... Tôi không về nhà đâu..."
Cổ họng vì khóc quá lâu mà khản đặc, không nói được rõ tiếng, đôi mắt cũng vì vậy mà sưng đỏ đau nhức!
"Tại sao?"
Giật mình nghe câu hỏi của người đàn ông.
Hai tay Trì An ôm lấy đầu gối, cúi đầu úp mặt xuống chân, không khỏi cảm thấy chua xót: "Bởi vì mẹ ta là vợ bé...Tôi chính là con gái của người thứ ba..."
Con gái người thứ ba, ngay từ lúc sinh ra đã không hề có chút thân phận, bị người đời dè bỉu.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com