Cả quãng đường về nhà, mặc dù hai người vẫn nắm tay nhau, nhưng lại không nói với nhau câu nào.
Phó Thời Khâm thấy bọn họ đã về nhà, không chờ nổi nữa, liền bảo người giúp việc dọn cơm lên chuẩn bị ăn tối, kết quả chị dâu không thèm nhìn hắn một cái đã chạy thẳng lên lầu.
Hắn quay sang nhìn Phó Hàn Tranh.
"Cãi nhau sao?"
Sắc mặt Phó Hàn Tranh trầm xuống, "Cậu mong chúng tôi cãi nhau thế cơ à?"
Nói xong, cũng đi lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, thì thấy Cố Vi Vi đang tìm thứ gì đó trong phòng cất quần áo.
Anh nhìn cô một lúc, lại phát hiện cô càng tìm càng sốt ruột.
"Tìm gì vậy?"
"Nhẫn của em đâu, anh để nhẫn của em ở đâu rồi?" Cố Vi Vi vừa tìm vừa hỏi.
Đều tại anh, không dưng lại tặng cô nhiều trang sức kim cương như vậy, hại cô muốn tìm một cái nhẫn mà cũng không tìm nổi.
Phó Hàn Tranh đi tới, mở một ngăn kéo đựng đồ trang sức ra, đưa hộp đựng nhẫn cho cô.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com