webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 74: Lần đầu ra sân

Editor: Nguyetmai

Những ngày cuối cùng của năm 1990, Tống Á bận đến chóng mặt. Hắn đi đi lại lại khi thì ở Nam Thái Bình Dương, lúc lại ở New York đi khắp mọi nơi để gặp mặt mọi người, hôm khác thì mở tiệc ở Chicago, lăng xê xem thi đấu. Sau khi cảm nhận được Thiên Khải lần thứ tư, hắn lại tự giam mình trong phòng tại Hilton, chuyên tâm sửa ca từ.

 Bài rap có được nhờ việc đi xem Michael Jordan này tràn ngập tên người. Một trong số đó là tên của các ban nhạc và ca sĩ, ví dụ như Fort Minor, Mike Shinoda, Tak, RYU… một số là những người không rõ lai lịch, như S.DOT, như nhóm nhạc Crystal Method, còn một số bài hát hắn chưa nghe tên bao giờ.

 Tống Á định đem những tên nhân vật này sử dụng thành tên những người xung quanh mình. Người hát chính – Mike Shinoda đương nhiên sẽ đổi thành tên hắn APLUS. Vừa hay, nhìn tướng mạo và tên họ của Shinoda dường như hắn cũng là con lai người châu Á, đương nhiên Tống Á tự nhận so về tướng mạo thì Tống Á đẹp trai hơn anh ta.

 Đối với đoạn nhạc của ca sĩ người da trắng RYU, Tống Á định để Dyle hát. Tên này bởi vì bữa tiệc do hắn tổ chức mà đánh mất người yêu bao nhiêu năm đồng cam cộng khổ, rất là thảm thương. Hiện tại Dyle đang tự trách cứ bản thân đã không kiểm soát tốt phần thân dưới của mình, cả ngày hồn vía trên mây, vừa hay việc này sẽ cho anh ta một chút ngon ngọt để khích lệ.

 Đoạn nhạc của ca sĩ người da đen Tak đương nhiên là dành cho Aiur. Người này vô cùng trung thành tận tâm với hắn, hơn nữa Aiur cũng không như Dyle được nhận tiền lương cho chức vụ của mình tại APLUS Records. Trước mắt anh ta chỉ dựa vào số tiền mà Tống Á thỉnh thoảng đưa cho để sống qua ngày, bây giờ cũng nên trả công cho anh ta một chút.

 Phần còn lại của lời bài hát cần phải sửa đổi như thế nào thì hắn vẫn đang suy nghĩ. Tốt nhất là nên gọi điện thoại để nói chuyện với Michael Jordan, dù sao thì anh ta cũng là nhân vật khiến Tống Á cảm nhận được thiên khải.

 "APLUS, trận thi đấu ngày hôm qua, cậu có xem không?" Aiur gõ cửa bên ngoài.

 "Tất nhiên rồi." Hắn dừng lại một lúc rồi bước vào phòng khách.

 Ngoài Hayden và người phụ trách tuyên truyền của công ty Colombia Record còn có Tony và Ống Giảm Thanh. Dyle thì đang dựa người vào cửa sổ, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía xa xăm.

 "Ây! Dyle! Đừng như vậy nữa, buổi tối tôi còn phải đến chỗ đối diện công ty Old Joe để biểu diễn, cậu mau xốc lại tinh thần đi, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa."

 Tống Á nhanh chóng thúc giục anh ta.

 "Ờ." Dyle lạnh nhạt trả lời nhưng cũng không thèm động đậy dù chỉ một chút.

 Tống Á chỉ có thể nói ra trước phần thưởng để khích lệ anh ta, "Ngày hôm qua tôi xem thi đấu, liền có cảm hứng viết một bài rap. Đợi đến lúc đó chúng ta cùng nhau biểu diễn, sau đó cho vào album đầu tiên của tôi. Anh mà còn như vậy nữa, thì sẽ không có phần cho anh đâu."

 Lần này Dyle liền có phản ứng, quay đầu lại nhìn.

 "Em trai tốt của tao, có phần của tao không?" Tony nhoài người đến.

 "Cho anh xuất hiện trong MV như vậy có được không?" Tống Á đẩy Tony ra, liếc nhìn Aiur đáng thương bên cạnh, "Có cả phần của Aiur nữa, chỉ có 3 người chúng ta."

 "Cảm ơn… khục… cảm ơn cậu, APLUS." Aiur nghẹn ngào.

 "Đó là điều anh đáng được nhận, Aiur." Tony ôm lấy Aiur, "Tôi biết, lẽ ra anh sớm đã được nổi tiếng cùng Lowry, đây là chúng tôi nợ anh."

 "Đúng vậy." Ống Giảm Thanh biểu thị sự đồng ý.

 "Mình đâu có nợ anh ta!" Tống Á thầm nghĩ trong bụng.

 "Aiur, anh cũng nên tìm một người đại diện đi. Việc hát chung sẽ có một số vấn đề liên quan đến lợi ích." Tống Á nói với Aiur.

 "Tôi cứ nghe theo sự sắp xếp của cậu là được rồi." Aiur vẫn rất thẳng thắn.

 Lần này đến lượt Hayden mong chờ nhìn qua. Tống Á giả vờ như không thấy. Sang năm mới, hợp đồng của hắn với Hayden cũng chỉ còn lại ba tháng. Đến lúc thương lượng đàm phán hắn nhất định không hạ thủ lưu tình. Hayden từ lúc cùng chiến tuyến với Milla, phục vụ càng lúc càng kém chu đáo, hơn nữa còn đứng núi này trông núi nọ.

 "Được rồi, bây giờ cũng không vội, đến lúc đó hẵng tính." Tống Á trước hết đem chuyện này đặt sang một bên, chuyên tâm xem lại chương trình thi đấu ngày hôm qua.

 Tony và Ống Giảm Thanh không hẹn mà cùng chẳng nhắc đến chuyện mời Lowry Bé hát cùng. Bọn họ cũng hiểu mối quan hệ giữa Tống Á với Lowry Bé không được tốt, với tư cách là tùy tùng của Lowry Bé đồng thời cũng là anh của Tống Á bọn họ chỉ có lựa chọn tốt nhất là không nên can dự vào.

 "Tao nhìn thấy mày rồi!" Tony kêu to.

 Mở màn không bao lâu, máy quay liền lướt qua Tống Á. Tống Á lúc đó đang mặc quần áo đơn giản, bao gồm áo phông, áo khoác Jacket, quần Jean, chỉ là trên đầu đội thêm cái mũ màu đỏ đen kết hợp.

 "Mày ăn hình đấy, em trai ạ!" Tony miệng nói không dừng.

 "Ha ha, trông vừa giống Denzel Washington vừa hao hao John Lone." Người phụ trách của công ty Columbia lên tiếng.

 "John Lone là ai?" Denzel Washington thì Tống Á biết, John Lone thì hắn quả thực là không biết.

"Diễn viên chính của 'Vị hoàng đế cuối cùng'*, là bộ phim điện ảnh đoạt giải phim xuất sắc nhất của lễ trao giải Oscar lần thứ 60 năm 1988, tổng cộng chiến thắng ở chín hạng mục khác nhau."

(*) "The last emperor", bộ phim của đạo diễn người Ý Bernardo Bertolucci nói về cuộc đời của vua Phổ Nghi, Trung Quốc.

 "Wow…"

 Tống Á oán trách Ống Giảm Thanh, "Tại sao anh chưa bao giờ thuê thể loại phim này? Toàn cho tôi xem thợ sửa ống nước."

 Ống Giảm Thanh không đáp lời, chỉ cười một cách bỉ ổi.

 Đợi đến lúc trận thi đấu chính thức bắt đầu, máy quay chuyển đến sân thi đấu. Tống Á không còn cơ hội lên hình. Người phụ trách tuyên truyền liền mau làm cho video phát nhanh hơn, đến tận lúc giữa hiệp, màn hình tivi mới xuất hiện hình ảnh của Tống Á một lần nữa.

 Hai người bình luận viên của NCB (Công ty phát sóng toàn nước Mỹ) đang bàn luận ngoài lề về những khán giả trên hàng ghế khách quý, từng người một đều nói qua. Đến chỗ của Tống Á, "Chàng thanh niên này là ai? Anh biết không?" "Không biết." Chỉ nói qua hai câu đơn giản như vậy.

 Người phụ trách tuyên truyền liền tắt máy thu hình, "Thành quả PR của chúng ta chỉ có như thế này mà thôi, ít nhất cũng khiến một số người có hứng thú đối với cậu."

 "Cũng được."

 Tống Á cảm giác công ty Columbia Records cũng rất tận tâm. Phải biết rằng đây là năm đầu tiên CBS(Công ty Truyền hình Columbia) bị NBC cướp đi quyền phát sóng giải đấu bóng rổ.

 Đợi đến 6 giờ tối, trong đài MTV, MV "I Feel It Coming" bắt đầu phát sóng. 

 Sau khi xem xong MV dài chừng bốn phút, "Cô gái này chính là người mà mày mang đến tiệc party đúng không? Nóng bỏng thật đấy!" Tony vỗ trán một cái, "Lần trước trong khách sạn ở New York cũng là cô ta sao?"

 Ánh mắt của người phụ trách tuyên truyền và Hayden đều tập trung trên người Tống Á.

 "Rất nhiều lúc tôi muốn xé nát cái miệng của anh ra, Tony ạ." Tống Á nghiến răng nói.

 Nhưng ngày hôm nay không có Tony đi cùng cũng không được. Đây là lần đầu tiên Tống Á đi hát live ở quán bar đêm, hắn sợ chỉ có Dyle và Aiur thì không bảo vệ được.

 Chín giờ, mọi người cùng lên ô tô di chuyển đến Công ty Âm nhạc Old Joe. Tống Á không để Hayden và người phụ trách tuyên truyền đi theo.

 Vẫn là Carl giữ cửa, nhưng mà lần này, khuôn mặt đáng sợ của anh ta có chút khó xử: "Hôm nay không thuận tiện, bên trên đang có cãi nhau." Anh ta đứng ở cửa nói.

 "Ai với ai cãi nhau?" Tony hỏi.

 Mọi người đều nghe thấy tiếng mắng chửi như đọc Rap của phụ nữ da đen. Âm thanh từ trên vọng xuống, những từ như 'cút', 'đập', 'uống thuốc'… đều có thể nghe rất rõ ràng.

 "1, 2, 3, 4…" Carl giơ ngón tay trái lên đếm.

 "1, 2, 3..." Sau đó hắn ta thu bớt lại chỉ còn một ngón tay, "1." Giơ một ngón tay phải lên.

 Xem ra là cuộc nội chiến của bốn người đàn bà, thường thì Tống Á đánh hơi thấy nguy hiểm sẽ chuồn ngay, "Vậy chúng tôi không lên nữa, Tony, đi thẳng đến quán bar dưới lòng đất đi." Hắn vẫy vẫy tay với Aiur: "Giúp tôi hỏi thăm lão Joe."

 Aiur gật đầu, đóng cửa lại.

 Mọi người tập trung ở cửa sau của quán bar, Big A đang đứng ở cửa hút thuốc nói chuyện.

 "Sao đến sớm vậy?" Hắn dẫn Tống Á đi vào, "Vốn dĩ 10 giờ mới đến lượt mày, APLUS."

 "Không sao, hôm nay có an toàn không?"

 Đây là lần đầu tiên Tống Á vào hộp đêm này. Bên trong ngoài tồi tàn thì chính là tồi tàn hơn nữa. Các bức tường loang lổ, đầy những hình vẽ graffiti chẳng theo hàng lối, ánh đèn lờ mờ, thậm chí sân khấu chuyên nghiệp cũng không có. Đây chỉ là một tầng hầm thông thường. Sân khấu nhỏ được đặt ở chính giữa phía trước quán. Không gian để tụ tập khá nhỏ hẹp, lại có mấy cây cột chống xen giữa, ở phía sau các cột này có một số góc độ thậm chí không thể nhìn thấy sân khấu. Trong hiện trường tỷ lệ nam nữ mất cân đối, chiếm đại đa số là thanh niên nam giới người da đen.

 Nơi này không thể được tính là hộp đêm được. Nó chỉ có thể coi là sàn nhảy kiểu cũ, bởi vì không thể lấy được giấy cấp phép của chính phủ. Nhưng ở cái khu vực như phía Nam Chicago thì ai mà thèm quan tâm đến luật pháp của chính phủ. Tống Á để ý rất nhiều người trên tay cầm chiếc cốc giấy đựng bia bên trong làm ra vẻ đang uống bia, không khí tràn ngập mùi lá cần sa thì không cần nói rồi, đã thế bọn họ còn công khai móc trong lồng ngực vài viên kẹo đủ màu sắc cho vào mồm ngậm.

 Nhưng mà lần này Tống Á muốn trốn cũng không trốn được rồi.

 "Không có gì là an toàn hay không an toàn ở đây đâu." Big A nói. Anh ta chỉ tay vào cây cột gần nhất, "Nhìn thấy cây cột kia không? Đừng chọc vào người đang dựa vào cột đó, đây là quy tắc duy nhất ở đây."

 Tống Á nhìn kĩ. Kẻ đang uể oải đứng dựa cột ở đó chính là đại ca Kenneth của bang Mèo Đuôi Ngắn. Quả thực, vị trí đó là nơi tốt nhất để nhìn lên sân khấu. Cách cửa sau gần nhất, nhưng từ cửa chính nhìn vào sẽ bị khuất tầm nhìn, có thể nói rất thích hợp để tẩu thoát.

 "Yo! APLUS!"

 Đại ca cũng đã nhìn thấy Tống Á, gã vẫy vẫy tay, Tống Á chỉ có thể đi qua.

 Đại ca liền kéo Tống Á ôm lấy, vỗ vỗ phía sau lưng, "Con trai, cảm ơn vì đã giúp Công ty Âm nhạc Old Joe kiếm tiền, hơn nữa sau khi nổi tiếng cũng không quên chỗ này."

 "Đương nhiên rồi, tôi xuất thân từ Nam Chicago mà." Tống Á ngay lập tức biểu hiện lòng trung thành.

 "Đi đi, lên sân khấu biểu diễn một bài."

 Đại ca vẫn cứ là đại ca, đối với việc lần trước Tống Á từ chối lão Joe cũng không hề để ý, chỉ chỉ lên sân khấu.

 Tony và Dyle đã lắp đặt xong thiết bị.

 Big A đi lên sân khấu, cầm lấy microphone, "Everybody!" Anh ta học tập người dẫn chương trình quyền anh hét lớn.

 Đợi tất cả mọi người đều chú ý lên sân khấu "Thirft Shop!" anh ta giơ lên một tay làm động tác ra hiệu đặc trưng của bang GD.

 Đám người đồng thanh hô lên "HO", không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.

 "Tác giả của!"

 "HOOOOOOOO!" đám đông hô to lần nữa.

 "Gửi De Klerk!"

 "HOOOOOOO!"

 "APLUS!" Big A chỉ vào Tống Á, Tống Á nhảy lên sân khấu.

 "Sẽ mang đến cho chúng ta bài hát 'I Feel It Coming'!"

 "HOOOOOO!"

 Tống Á nhận lấy microphone từ tay Big A. Lần đầu tiên hát live ở chỗ đông người, tim hắn đập mạnh. Hắn nhìn xuống phía dưới, lần biểu diễn này so với màn diễn thuyết ở trường học căng thẳng hơn nhiều. Hơn nữa dạo này quá bận, hắn cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần nghĩ đến đây liền cảm thấy căng thẳng hơn rồi.

 "Đừng hồi hộp, tôi sẽ dùng nhạc đệm (trong nhạc đệm có một số phần đã có sẵn lời hát, phần lớn là một số đoạn khó hát) trong bản thu." Dyle từ đằng sau khích lệ hắn.

 "OK." Tống Á gật đầu với anh ta.

 Dyle quay trở lại, cùng Aiur điều chỉnh thiết bị, tiếng nhạc vang lên.

 Thân thể Tống Á lắc lư theo điệu nhạc, cố gắng đưa cơ thể vào trạng thái tốt nhất: "Tell me what you really like, Baby I can take my time…"

 Bài hát kéo dài bốn phút rất nhanh đã kết thúc, hắn chỉ động đậy thân mình, không hề giao lưu một chút gì với khán giả phía dưới.

 Mọi người đều giữ thể diện cho hắn, đầu tiên là đại ca, sau đó những người khác cũng vỗ tay.

 Đương nhiên những ca khúc mang phong cách này không thể nào tạo được không khí náo nhiệt trong quán Bar.

 Đột nhiên, một thanh niên người da đen từ dưới sân khấu trèo lên, không biết từ đâu cầm đến một cái Microphone, "Yo, APLUS! Mẹ nó nữa! Mày hát cái thể loại âm nhạc gì vậy! Tao…"

 Vừa nghe thấy tiếng cậu ta chửi bới, Tống Á liền biết mình đã gặp phải một kẻ lưu manh. Cũng may mà hắn đã dự đoán được từ trước, bản thân sẽ không giống như Lowry Bé bị người ta làm cho tức suýt khóc ngay trên sân khấu.

 Tony nhảy lên, ôm chặt lấy tên kia, trực tiếp ném xuống sân khấu.

 "Mày dám phá đám em của tao à?"

 Tony và Ống Giảm Thanh hai người trước là thành viên của đội bóng bầu dục. Những nắm đấm liên tục giáng xuống người tên kia: "Mày dám phá đêm nhạc của em tao? Dám đến phá em tao?"

Đám người bên dưới vòng thành vòng tròn xem náo nhiệt. Tất cả đều hả hê khủng khiếp, Tony và Ống Giảm Thanh vừa đánh vừa chửi, tẩn cho thanh niên kia một trận nhớ đời. Đại ca cũng đích thân đạp cho tên kia hai cái.

 "Hù…"

 Tống Á thở phào một hơi, quay đầu nhìn Dyle và Aiur. Lần đầu tiên lên sân khấu… cũng được coi là thành công.

Nhỉ?