webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 6: MV

Editor: Nguyetmai

Tống Á cảm thấy mình suy nghĩ về vấn đề này hơi quá. Ngay buổi tối hôm đó Lowry Bé đã gọi điện báo cho Tony, MV đầu tiên của cậu ta sẽ bắt đầu quay hình vào mười ngày nữa.

Mười ngày nữa...

Chủ nhật, một giờ chiều, bốn anh em nhà Tống Á đều đã có mặt đầy đủ.

Tony ôm một cô gái có dáng người nóng bỏng, trên suốt chặng đường hai người luôn dính lấy nhau. Những lời đùa cợt táo bạo và tiếng cười ha ha của họ thỉnh thoảng lại vẳng vào tai của những người đi phía sau.

"Bitch." (Con chó cái)

Connie bĩu môi khinh thường nhìn về phía cô gái da đen phía trước, nhỏ giọng nói thầm với Tống Á: "Nhìn mông của cô ta khiến cho tao thấy buồn nôn. Trước kia lúc vẫn còn yêu Tony, mông cô ta tuyệt đối không lớn như vậy. Không biết trong khoảng thời gian hai người chia tay, cô ta đã leo lên giường của bao nhiêu người đàn ông rồi!"

Tống Á nắm bàn tay nhỏ bé của Emily khẽ cười, không trả lời.

Quan hệ nam nữ ở Mỹ rất loạn, chia tay rồi quay lại là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước vậy. Khi Tony gọi điện thoại, cô gái này vừa nghe nói có cơ hội góp mặt ở trong MV thì lập tức hồi tâm chuyển ý.

Cũng khó trách Connie sẽ khó chịu.

Tống Á xuyên không đã gần một tháng rồi, nên hắn hiểu rõ với tính cách thô tục của Tony, không biết ai mới là kẻ đang đùa giỡn tình cảm của đối phương.

Nhóm người Tống Á đi xuyên qua đường cái, đi đến trước một tòa nhà có treo bảng hiệu "Phòng học vũ đạo XX". Lúc này, Ống Giảm Thanh và AK mặc âu phục, đeo kính râm đang một trái một phải canh giữ ở cửa.

"Này, nhìn xem, nhìn xem ai đây? Tao cũng không dám nhận mày là người quen nữa rồi!"

Tony tiến lên giễu cợt Ống Giảm Thanh hai câu, đối phương ngại ngùng mỉm cười đáp lại.

"Được rồi, phải tính toán thời gian cẩn thận để làm việc chính, chúng ta chỉ thuê sân bãi đến năm giờ thôi, khi trời tối khu vực quanh đây không an toàn."

AK chào hỏi xong, lấy ra chồng văn bản nhanh nhẹn phân phát cho mọi người.

Tống Á nhìn sơ qua tờ giấy nhét vào trong tay mình một chút, đây hẳn là văn bản về việc trao quyền sử dụng hình ảnh cá nhân ở trong MV: "Chúng ta chưa đủ mười tám tuổi, không cần người giám hộ đồng ý sao?" Hắn có chút nghi ngờ hỏi.

"Có phải mày không nói lời nào sẽ chết đúng không?"

Tony vung tay lên, ném bút vào tay Tống Á, chỉ chỉ vào đầu mình, nói với AK: "Đừng để ý đến nó, gần đây chỗ này của nó có chút vấn đề."

AK vỗ vai Tống Á, cười giải thích: "Không có ai để ý đến những chi tiết nhỏ này đâu."

Thừa dịp Tống Á ký tên, anh ta nói với Tony: "Sau khi đi vào thì giúp Aiur giữ trật tự, tất cả mọi việc đều phải nghe đạo diễn."

"Anh yên tâm, cứ giao cả cho em."

Tony dẫn đầu đi vào, sau đó quay sang hôn một cái lên mặt cô bạn gái cũ: "Nghe thấy chưa? Từ hôm nay trở đi, anh đã bắt đầu lăn lộn trong ngành giải trí rồi."

Connie ở phía sau trợn to mắt.

Từ ngày đầu tiên xuyên không đến đây, Tống Á vẫn luôn quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình. Từ sau khi tình hình trị an chuyển biến xấu, Chicago đã quản lý chặt chẽ những tụ điểm ăn chơi, đặc biệt là những hộp đêm cho phép bán rượu. Nhưng sau lưng mỗi hộp đêm đó, đều có các nhân vật của hai giới hắc bạch bảo kê, một ngày có thể thu được cả đấu vàng.

Từ sau khi bước vào, Tống Á quan sát thấy trên các bức tường đều là những bức vẽ mang phong cách Graffiti của giới Hippie từ những năm bảy mươi tám mươi, phương tiện và thiết bị trong phòng để bừa bộn chắc hẳn đã lâu không sửa chữa, trong góc phòng loáng thoáng có mùi khai của nước tiểu, ở giữa căn phòng còn có một sàn nhảy đã cũ. Phòng học vũ đạo này trước kia hẳn là một sàn nhảy disco, về sau kinh doanh sa sút đành phải chuyển thành sân dạy vũ đạo.

Trừ đạo diễn và mấy nhân viên đoàn phim đang loay hoay lắp đặt thiết bị, trong sàn nhảy đã có hơn ba mươi nam nữ trẻ tuổi đang lắc lư thân thể theo điệu nhạc, bầu không khí không tệ.

Bài nhạc đang mở chính là một bài trong album rap của Lowry Bé, cảm giác đầu tiên của Tống Á... là không dễ nghe, chẳng khác gì tiếng tụng kinh, trình độ rap của Lowry rõ ràng kém hơn những bài hát mà Tống Á thường được nghe trên radio, đặc biệt là lyric rất... nhảm nhí, nghe qua sẽ quên luôn.

"Này! Tony!"

Aiur đang đứng ở bàn DJ, thấy bọn họ bước vào liền vẫy tay với Tony: "Qua đây!"

Tony chạy tới, Aiur cầm tai nghe đeo lên trên cổ của Tony: "Bất kỳ thiết bị gì cũng không được động vào, lúc tôi phát tín hiệu cậu chỉ cần xoay nút âm lượng..." Anh ta dạy Tony một số thao tác đơn giản.

"Hiểu rồi!"

Tony kích động đeo tai nghe lên, lập tức dựa theo tiếng nhạc mà không ngừng thao tác trên bàn DJ, bắt chước các động tác của Aiur với vẻ rất chuyên nghiệp.

"Này! Đây không phải là Tony sao?"

Aiur vừa đi ra ngoài, một cô gái trẻ tuổi gương mặt trang điểm rất đậm lập tức đến gần Tony: "Còn nhớ tôi không? Tôi là..."

"Bitch!"

Bạn gái cũ của Tony mắng một câu, nhanh chóng tiến lên tuyên bố chủ quyền.

Tống Á nhìn thấy tất cả, lại nhớ đến Ống Giảm Thanh Muffler đang làm bộ làm tịch ở ngoài cửa, ai mà ngờ mười ngày trước, hai người bọn họ còn đang đau buồn vì bị loại khỏi đội bóng bầu dục, cảm thấy tuyệt vọng vì tương lai, vậy mà giờ đây!

"Nói như vậy, sự nghiệp mà Tony lên kế hoạch cho bản thân mình đã hoàn toàn thành công!" Trong lòng Tống Á cảm thán.

"Mọi người nhanh lên!"

Sự chú ý của Connie hoàn toàn ở trong sàn nhảy, phát hiện Aiur đã vào vị trí đứng, cô vội vàng kéo Tống Á và Emily đi qua.

"Này, APLUS!" Aiur nháy mắt với Tống Á mấy cái, mười ngày qua, biệt danh của hắn đã truyền ra khắp nơi, mọi người đều biết hết cả rồi.

Connie đã được toại nguyện, cùng Tống Á đứng ở một vị trí nổi bật, bạn gái cũ của Tony đi đến cạnh họ, Emily thì bị phân đến hàng đầu tiên với mấy đứa bằng tuổi.

"Mọi người! Mọi người!"

Gã đạo diễn là người da trắng duy nhất trong sân hôm nay đang không ngừng điều chỉnh máy móc. Ông ta đứng ở sau máy quay mở hai tay ra gọi.

Aiur vẫy tay với Tony, Tony lập tức tắt nhạc đi.

"Chút nữa chụp ảnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều phải tập trung đến chỗ tôi..." Đạo diễn bắt đầu thao thao bất tuyệt các điều cần chú ý.

Thật ra đây là cách quay MV tiết kiệm tiền nhất, ca sĩ hát ở phía trước, người đằng sau nhảy theo nhạc là hoàn thành xong MV.

"OK, chuẩn bị bắt đầu." Đạo diễn dặn dò xong, trở về sau máy quay nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay.

Mấy cái đèn chiếu sáng công suất lớn đồng thời mở ra.

Aiur ra hiệu cho Tony mở nhạc, tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên.

"Action!" Đạo diễn hô.

Phải nói rằng thiên phú âm nhạc của người da đen thật sự là không tồi, mọi người lại bắt đầu nhảy như vừa nãy, hơn nữa mỗi người nhảy một động tác khác nhau theo điệu nhạc khiến bầu không khí trong sàn nhảy ngày càng high.

"Dừng!" Đạo diễn đột nhiên hô dừng, âm nhạc ngừng lại, ông ta chỉ vào Tống Á: "Cậu! Chính là cậu đấy, đừng nhìn xung quanh nữa! Nhảy đúng nhịp đi! Cậu có biết nhảy đúng nhịp không?"

"A! Được, được, thật xin lỗi." Tống Á ngại ngùng đáp.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, đạo diễn lại hô ngừng, vẫn là Tống Á.

"Cậu đứng ở đằng sau đi!"

"Dừng!"

"Cậu! Vẫn là cậu! Đứng xa hơn!"

Tống Á có chút buồn bực, hắn vốn không biết nhảy, cộng thêm mùi nước hoa và mùi mồ hôi từ đám người xung quanh khiến hắn có chút thở không nổi: "Bỏ đi, tôi không nhảy nữa." Hắn rời khỏi sân khấu một cách quả quyết, lui đến bên cạnh Tony.

"Mày có vấn đề! Mày có vấn đề rất lớn!" Tony lườm hắn, giận dữ nói: "Mày cho rằng loại cơ hội này có nhiều sao?"

Tống Á nhún vai: "Em không thích hợp với công việc này lắm."

Sau khi Tống Á lui ra, gã đạo diễn da trắng vui vẻ hẳn lên, đúng lúc đó Lowry Bé xuất hiện ở trên sân, lập tức chuyển dời sự chú ý của mọi người.

"Mọi người hãy chào đón, Looowry!" Aiur cao giọng khuấy động không khí.

Tất cả các cô gái trẻ tuổi đều bắt đầu hét lên...

Lowry Bé hôm nay mặc đồ rất đẹp, ăn mặc cũng gọn gàng, tinh thần vô cùng phấn chấn. Cậu ta không như các rapper khác, không có hình xăm, không đeo bất kỳ dấu hiệu của bang phái nào. Trong ca từ cũng không có chém giết hay chửi thề, ngay cả những lời thô tục cũng không quá vài câu.

Ngoại trừ việc Lowry Bé hay tự cho mình là trung tâm, nhìn chung Tống Á có ấn tượng khá tốt với anh ta.

Khi Lowry đứng ở vị trí đã được sắp xếp từ trước, đạo diễn tuyên bố chính thức bắt đầu quay hình.

Khi ở trong sân nhảy Tống Á không phát hiện ra, nhưng trở thành người quan sát thì hắn hơi có cảm giác rằng thời gian trôi qua rất chậm: "Em ra ngoài hít thở không khí một chút." Hắn nói với Tony.

Tony mang tai nghe, đang lắc lư với vẻ rất high, ánh mắt luôn dừng trên người Aiur đứng ở giữa sân, cậu ta vẫn luôn nhớ kĩ chuyện Aiur bảo phải chú ý tín hiệu, vô cùng chuyên tâm.

Nhưng bây giờ Aiur đang bận, anh ta chịu trách nhiệm beatbox cho phần hát rap, chính là việc dùng miệng mô phỏng âm thanh của các loại nhạc khí, hình như bây giờ đang thịnh hành phương thức biểu diễn này, anh ta đứng ở bên cạnh Lowry Bé đối diện với ống kính.

Tống Á trốn tránh ống kính, một mình đi ra ngoài. Hắn không nhớ đường, bèn men theo đường hầm đi vào một căn phòng có thiết kế như văn phòng công sở.

"DJ tại tất cả các thành phố lớn đều nhận được album không chính thức của chúng ta qua bưu điện (hệ thống tin nhắn), ông muốn biết bọn họ đáp lại như thế nào không."

Một giọng trầm mạnh mẽ của người đàn ông da đen từ trong văn phòng truyền ra.

"Nói đi." Một người khác đáp lại.

"Phillby của Philadelphia nói, nếu như một người có giọng hát giống như đàn bà, ngoại hình giống đàn bà, ca từ cũng sẽ như đàn bà, vậy hắn chính là một thằng đàn bà. Rutt của Miami nói rằng anh ta sẽ không thừa nhận đây là nhạc rap. BOI ở Atlanta bảo chúng ta nên đến phương Bắc để học hỏi thêm, người New York nói thứ âm nhạc rác rưởi của Brooklyn còn hay hơn chúng ta, Los Angeles gửi cho chúng ta một số đĩa nhạc nói muốn để cho chúng ta nghe xem âm nhạc chân chính là gì!"

"Trách nhiệm của ai! Ông không nghe người đại diện là tôi, rõ ràng tôi đã dự tính là bước đầu xây dựng danh tiếng ở Chicago trước, rồi sau đó mới mở rộng ra cả nước..."

"Không có danh tiếng gì hết! Tất cả DJ ở Chicago đều nể mặt tôi và tiền của tôi!"

"Chúng ta cũng có thể trả tiền cho Philadelphia, trả tiền cho New York..."

"F*ck! Bọn chúng là cái động không đáy! Hơn nữa bây giờ trả thù lao cũng đã muộn rồi, giờ đấm tiền chỉ để cho bọn họ không nói xấu chúng ta nữa thôi. Lũ khốn vô sỉ thượng đội hạ đạp, ngửi thấy mùi máu tươi bọn chúng sẽ nhảy ra không ngừng cười nhạo Lowry, cười nhạo ông, cười nhạo tôi, cười nhạo tất cả!"

"Vậy... Lo nghĩ về chúng nó làm cái khỉ gió gì, chờ MV làm xong, chúng ta có thể tập trung vào thị trường bọn con gái mới lớn, hình tượng của Lowry Bé rất được các cô gái yêu thích."

"Chỉ đành như vậy, nhưng công ty đĩa nhạc của tôi quy mô nhỏ, không thể mạo hiểm thêm lần nữa, lô đĩa đầu tiên giảm xuống năm nghìn bản, chỉ bán ở Chicago, các bản ghi Vinyl và CD kỹ thuật số đều tạm dừng sản xuất, chờ MV được phát trên tivi rồi lại lập kế hoạch sau."

"F*ck! Năm nghìn? Điều đó chẳng khác nào chưa khai chiến đã nhận thua, chẳng khác nào chúng ta thừa nhận chúng ta xong rồi!"

"Chúng ta đã xong rồi!"

"Không được, ít nhất mười nghìn, bây giờ một con chó thu âm cũng có thể bán được mười nghìn."

"Sáu nghìn."

"Tám nghìn..."

"Bảy nghìn, F*ck! Tại sao chúng ta phải mặc cả vì mấy thằng đó?"