webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 41: Hoan nghênh tới Chicago

Editor: Nguyetmai

Quá trình thực hiện việc này rất thuận lợi. Ba người gần như áp tải ông già vào trong phòng làm việc của ông ta, từ ngăn kéo trong bàn của ông lấy đi tất cả ảnh chụp cùng phim âm bản. Eric còn cẩn thận kiểm lại một lần nữa vì sợ bỏ sót.

"Wow, lúc nãy kích thích thật đấy." Trên đường về khách sạn, Dyle hưng phấn nói.

Tống Á không trả lời, lúc này hắn đã bình tĩnh lại và cảm thấy có chút hối hận.

Vừa rồi hắn đã chạm tay vào ranh giới của luật pháp, không, thậm chí ở một mức độ nào đó, hắn đã vi phạm pháp luật. Lúc ở đại sảnh, ông già chỉ cần gọi bảo vệ đến, chắc chắn hắn sẽ không thoát được phiền phức. Còn nếu như lúc đó ông ta mà gọi cảnh sát tới thì chắc chắn sẽ hắn sẽ bị bắt ngay tại chỗ.

Cũng may, dáng vẻ hung dữ của Tống Á lúc đó đã làm cho ông già vô cùng hoảng sợ, lão không dám làm bất cứ điều gì.

Nhưng Tống Á cũng biết rằng nếu ông già có thể vào được SBK để nói chuyện với hắn trước khi có kết quả của buổi thử giọng thì thế lực chống lưng cho ông chắc chắn không hề tầm thường. Đặc biệt là bên trên cửa phòng làm việc của ông có cái nhãn ghi một cái tên tiếng Ý là "Antonio". Cái tên này khiến mọi người không khỏi nhớ tới nhóm mafia người Ý hung bạo. Trong thời đại này, mafia ở Chicago không còn mạnh nữa, nhưng ở New York vẫn còn sót lại chút ít uy danh.

Ngoại trừ việc chinh phục được Milla, chuyến đi New York của hắn hoàn toàn thất bại. Khoảng thời gian này hắn đã đắc tội không ít người bên SBK, để lại danh tiếng không mấy tốt đẹp vì đã không giúp đỡ những người trong cộng đồng người da đen ở New York. Một việc khác cũng không phù hợp với phong cách làm việc thận trọng của hắn chính là tiêu tiền như nước. Chỉ tính riêng tiền tiêu dành cho Milla đã mất năm nghìn đô chưa tính các khoản lặt vặt khác. Tổng chi phí có thể phải lên đến sáu, bảy nghìn đô… Trong khi đó, dì Tô Thiến và các thành viên khác trong gia đình hắn vẫn đang sống ở khu nhà nghèo và trông chờ vào tiền trợ cấp xã hội.

Thật đúng là một thành phố với đầy rẫy sự cám dỗ, có thể khiến cho hắn đánh mất chính bản thân mình.

Tống Á đi trên ban công khách sạn, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà chọc trời cao vút chạm tầng mây, không khỏi cảm thán.

Hắn gõ cửa, cửa phòng mở ra. Milla mắt đỏ hoe nhào vội vào ngực hắn: "Em phải làm sao bây giờ?" Cô vừa khóc vừa nói.

"Không sao, tất cả mọi chuyện đều ổn rồi." Tống Á vuốt ve lưng cô nhẹ giọng an ủi.

Trong phòng, bà Jovovich đang nói chuyện điện thoại: "Tiền bản quyền ca khúc còn rất lâu mới có. Ngay cả khi đĩa hát được lên kệ vào những tháng cuối năm thì chờ SBK thanh toán sớm nhất cũng phải sang năm. Còn phim… Khi bắt đầu quay, Colombia chỉ thanh toán cát-sê mười lăm hoặc hai mươi phần trăm thôi, phần còn lại..." Bà cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt.

Tống Á dùng ánh mắt đánh giá căn phòng khách sạn xinh đẹp này một lúc. Tuy nhiên trong lòng hắn lại không thực sự nghĩ về nó.

"APLUS, chúng ta nên làm sao đây?" Bà Jovovich để điện thoại trên tay xuống, nhìn con gái chỉ mải mê ôm ấp Tống Á, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.

"Không có chuyện gì đâu, bà Jovovich, mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi."

"Giải quyết xong rồi sao?" Từ trong ánh mắt bà Jovovich lộ ra sự kinh ngạc và vui mừng.

"Đây, tôi đã lấy hết tất cả các phim âm bản và ảnh về đây rồi." Tống Á lấy túi phim màu trắng trong ngực áo ra đưa cho bà ta.

"Là thật sao!" Bà Jovovich cẩn thận kiểm tra một qua một lượt: "Cậu... cậu làm thế nào mà lấy được vậy?"

Tống Á nhún nhún vai: "Dùng tiền thôi... Ở New York ngoại trừ tiền ra còn có biện pháp giải quyết nào tốt hơn như vậy nữa."

"Mất bao nhiêu?" Bà Jovovich hỏi tiếp.

"Một trăm nghìn đô." Tống Á làm như không quan tâm cho lắm.

Milla vội hét ầm lên: "Anh không nên cho lão già xấu xa kia nhiều tiền như vậy!"

"Ôi, trời ạ!" Bà Jovovich thở dài nói. "Thật sự cảm ơn cậu, APLUS."

"Thôi được rồi, chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa." Tống Á nói chuyện đi về Chicago cho hai người nghe. "Thời gian này, SBK sẽ chịu trách nhiệm vấn đề chi phí ở Chicago cho hai người. Vì Milla vẫn còn là trẻ vị thanh niên cũng là thành viên trong hiệp hội diễn viên nên một số chi phí vượt mức cũng do SBK lo liệu."

"Gì cơ! Anh yêu ơi chúng ta phải rời chỗ này, đi tới Chicago sao!" Dù biết mẹ mình đang nhìn chăm chú, Milla vẫn chủ động hôn Tống Á.

Daniel rất nhanh nhẹn, hắn đã gọi một chiếc xe cực lớn đủ để chở một dàn nhạc giao hưởng đến để đón nhân viên và chuyển thiết bị về Chicago. Lúc này xe đã dừng lại bên dưới Công ty Âm nhạc Old Joe.

"Là nơi này sao?" Milla nhảy xuống xe, nhìn toàn cảnh xung quanh, trong nháy mắt đã cảm thấy hoàn toàn thất vọng.

"Chính là chỗ này." Tống Á gõ cửa sắt, vẫn là Carl ra mở cửa: "Vào đi, xin được giới thiệu với mọi người..."

Phòng thu của lão Joe vẫn như cũ, chỉ có trên tường cầu thang treo thêm mấy bức ảnh ông ta chụp cùng với nghị viên Underwood. Tấm poster tuyên truyền của Lowry Bé và Aiur trên tầng hai cũng đã bị tháo xuống đổi thành poster của riêng Lowry.

"Mọi người đều biết đấy, trị an ở phía Nam của thành phố Chicago không được tốt cho lắm. Ở quanh quanh khu khách sạn sẽ an toàn hơn một chút. Chú ý, tuyệt đối không được tự ý đi lại quanh Công ty Âm nhạc Old Joe, đặc biệt là khu vực đối diện…" Tống Á chỉ chỉ vào câu lạc bộ đêm dưới lòng đất, đối diện với Công ty Âm nhạc Old Joe." Người da trắng tuyệt đối không nên có ý nghĩ đến đó vui chơi."

"Tôi hiểu, tôi hiểu, có Al Capone! Cạch cạch cạch..." Dyle đang mải gõ bàn phím chơi game.

Tống Á cười, Al Capone xong đời rồi, sự thất bại của ông đã tạo ra sự thoái trào của đám mafia ở Chicago, để nơi này trở thành thành phố đầu tiên của nước Mỹ mà người da đen được quyền kiểm soát.

Nhưng hắn cũng lười giải thích với bọn họ, mở cửa phòng thu âm ra, để mọi người mang thiết bị từ xe vào trong phòng. Hắn đưa Milla vào văn phòng của lão Joe, khóa trái cửa lại. Mẹ của Milla vẫn ở lại khách sạn để dọn dẹp, cơ hội này khó mà có được.

Nhẹ nhàng hoạt động một chút, hắn ôm cô nàng vẫn còn đang mệt mỏi trên đùi, gọi điện cho Pablo: "Chào Pablo, APLUS đây, Tony có ở cùng anh không?" Hắn hỏi.

Điện thoại chuyển sang tay Tony.

"A... Tony, em muốn hỏi chút, cùng... À không phải, tiền thù lao trả cho bạn bè tính như thế nào nhỉ?"

Nói chuyện điện thoại với Tony xong, hắn để Milla mặc quần áo tử tế lại rồi tham gia tập luyện, đi cùng Eric ghé qua ngân hàng, sau đó trở lại khu ổ chuột dành cho người nghèo.

Đứng trước cửa ngôi nhà rách nát, Tống Á khó có thể tưởng tượng được trước đây không lâu mình còn đang ở New York hô mưa gọi gió. Có một đoàn ca sĩ cùng người đại diện phải phí hết tâm tư để tìm hiểu sở thích của mình. Vì để lấy lòng được hắn mà biết bao người đấu tranh ngầm với nhau.

"Này, Aiur, xe đã sửa xong chưa?" Hắn thấy Aiur từ gầm xe leo ra, toàn thân dính đầy dầu nhớt.

"Sửa xong lâu rồi, nhưng chẳng đi được bao lâu cũng sẽ lại hỏng thôi, chỉ có thể sửa liên tục." Aiur trả lời.

Dì Tô Thiến và các cô con gái không ở nhà, chắc là họ đã đi đến nhà thờ rồi. Tống Á đi vào phòng của mình, tivi trong phòng đang phát tin nóng về bài "Thrift Shop" trên đài địa phương Chicago.

Aiur nhanh chóng tắt tivi đi.

"Aiur, làm anh em của tôi đi, bây giờ chỗ tôi cũng đang rất thiếu người." Hắn lùng sục trong phòng một lúc lâu, tìm được mấy sợi dây cao su để buộc đồ đạc.

Aiur không nói lời nào.

"Những chuyện đã xảy ra là quá khứ rồi, anh hận bọn lão Joe, nhưng đừng nói là hận cả tôi chứ?" Tống Á khuyên nhủ: "Hay là anh vẫn muốn bỏ lỡ thêm một cơ hội nữa?"

"Được thôi." Aiur kiên trì không được bao lâu phải đồng ý. "Cảm ơn cậu APLUS."

"Không cần khách sáo với tôi đâu."

Giải quyết xong việc Aiur, Tống Á lấy từ trong áo ra năm trăm đô, dùng dây thun buộc thành một cục. Hắn đi ra ngoài tìm Eric, ném tiền về phái anh ta: "Phần của anh."

"Cảm ơn, APLUS." Eric cũng không đếm, cười rồi nhét nguyên cục tiền vào túi quần.

Đây chính là điểm tốt của tùy tùng... Không, điểm tốt của anh em, giá thành rẻ, trong khi phải đi cùng mình làm việc dưới cường độ cao như vậy. Tiền lương của một nhạc công bình thường ở New York còn nhiều hơn thế này. Kỳ thật đây cũng không phải là vấn đề hiếm gặp. Trong các băng đảng ở Chicago, thu nhập của mỗi thành viên bình thường thậm chí còn thấp hơn nhiều so với công chức có mức lương thấp nhất, thậm chí thu nhập của các quản lý nhỏ trong băng đảng cũng không bằng tiền lương của nhân viên các công ty lớn. Hiện tại rất nhiều thành viên của các băng đảng sau khi thành niên vẫn còn chung sống với mẹ. Không phải do bọn họ hiếu thuận, mà là không có tiền để dọn ra ngoài...

Tống Á đưa Aiur cùng trở về phòng thu của lão Joe.

"Hey... Aiur." Một con người luôn luôn ít nói như Carl khi nhìn thấy Aiur mà cũng chủ động chào hỏi.

Aiur giơ ngón giữa ra.

Carl không thể nhịn được cười.

Đêm khuya, sau khi nhóm Dyle kết thúc tập luyện, họ cùng nhau ra khỏi phòng thu của lão Joe. Từ nay về sau Aiur sẽ phụ trách việc lái chiếc Ford bán tải kia đưa đón bọn họ đi về giữa phòng thu với khách sạn.

"Bùm."

Đột nhiên từ dưới câu lạc bộ đêm vang lên một tiếng súng, sau đó là tiếng trai gái thét lên chói tai. Những bóng người đen nghịt bắt đầu túa ra như thủy triều dâng, đầy hỗn loạn.

Dyle và tất cả đều ngây người nhìn khoảnh khắc đó.

"Chào mừng đến với Chicago." Tống Á mỉm cười.