webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 20: Tuần đầu tiên

Editor: Nguyetmai

Sáng sớm ngày hôm sau, Connie lấy chiếc Ford bán tải ra chạy như bay trên đường đến trường học.

Emily ngồi ở vị trí phụ lái, Tống Á nằm trên ghế sau ngủ bù, về phần Tony, từ khi rời khỏi đội bóng bầu dục, cậu ta đã không còn đến trường đi học nữa.

Trong Radio, DJ 'Big A' nổi tiếng ở Chicago và người dẫn chương trình đang nói đến nội chiến của nhóm rap N.W.A. Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng nên tiết mục radio này có tỷ lệ nghe đài rất cao.

"Cho nên, Big A, anh ủng hộ bên nào? Eazy-E hay là Ace-Cooper?" Người dẫn chương trình hỏi.

"Tất nhiên tôi đứng về phía Eazy-E rồi." Big A rất kiên định tỏ rõ lập trường của mình.

Người dẫn chương trình hỏi: "Lý do là gì?"

"Bởi vì tôi là Big A, anh ta là Big E, ha ha ha ha..." Big A tung ra một câu trả lời nhạt nhẽo nhưng rất thẳng thắn, sau đó không ngừng tự cười ha hả.

"Ặc..." Người dẫn chương trình không biết phải nói gì để tiếp tục câu chuyện.

"Được rồi được rồi không nói đùa nữa, rất đơn giản, con người của Cooper tôi chẳng còn gì để nói?" Big A đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: "Theo thông tin đáng tin cậy mà tôi thu thập được, cha mẹ của anh ta đều công tác ở UCLA (California, Đại học Los Angeles). Anh ta là một đứa trẻ từ nhỏ đã có cuộc sống sung túc, đội khăn hoa lên đã dám thay mặt cho các "Anh hùng đường phố" chơi gangsta rap*, chẳng lẽ anh không cảm thấy rất lố bịch sao? Tựa như... Như người tạo ra bơ nhưng đó không phải là bơ thật, nói đơn giản một chút, anh ta chính là một tên giả mạo."

(*) Một thể loại rap, nội dung đa phần về bạo lực, cảm nhận sắc dục, xoay quanh đời sống dân đường phố, gangster.

"Thế nhưng theo tin tức, hình như Big E ngầm chiếm tiền của Cooper cũng là sự thật nhé." Người dẫn chương trình rất biết phối hợp đứng sang lập trường trái ngược: "Cooper đã viết một nửa số bài hát trong album của Big E, nhưng chỉ được chia một phần rất nhỏ trong doanh thu..."

"Đứa trẻ xuất thân từ trong gia đình trung lưu có thể trở mặt vì cái gì? Tiền chứ sao."

Big A tỏ vẻ khinh thường: "Cooper chính là loại ca sĩ thương mại điển hình, mục đích của anh ta chính là vì kiếm tiền. Anh ta rời khỏi N.W.A là chuyện tốt, những người còn ở lại mới thật sự là anh em, là những rapper chân chính."

"Được rồi, tạm thời trò chuyện về scandal của N.W.A đến đây thôi. Bây giờ là chương trình quảng cáo." Người dẫn chương trình nhanh chóng chặn ngang lời của Big A, bài diss cảnh sát của N.W.A là một điều cấm kỵ trên rất nhiều chương trình radio, anh ta cũng không muốn bị mất việc.

Tại phòng phát thanh radio.

"Anh làm tôi sợ muốn chết, chút nữa chương trình tiếp tục hãy kiềm chế lại, bằng không về sau tôi sẽ không cho anh tham gia sóng phát thanh nữa." Thừa dịp thời gian quảng cáo, người dẫn chương trình cảnh cáo Big A.

"Tôi sai rồi."

Big A biết mình vừa rồi đã lỡ lời, anh ta đến quay hình cũng là vì lấy tiền ăn cơm: "Tiếp theo chúng ta sẽ nói về nội dung gì."

"Bài hát mới viết trong Album của Lowry Bé."

Người dẫn chương trình lấy ra hộp băng đĩa đưa cho Big A: "Đợi lát nữa không được nói những điều tương tự như vừa rồi, anh biết chưa." Anh ta gõ cái hộp.

"Lowry Bé là ai tôi chưa từng nghe qua."

Big A tiếp nhận hộp băng, ở trên mặt bìa tìm thấy logo công ty nhạc của lão Joe, "Old Joe vẫn còn có thể tung ra được HIT à?" Hắn mở hộp ra, lấy từ bên trong một xấp đô la đếm một chút rồi nhét vào túi quần: "Bọn họ rốt cuộc đã cho anh bao nhiêu tiền vậy?"

"Đếm ngược chấm dứt quảng cáo, 10, 9..." Giọng nói nhắc nhở của nhân viên công tác radio truyền qua tai nghe.

"Cũng như anh." Người dẫn chương trình lo lắng, nhắc nhở lần nữa: "Đừng có lại nói lung tung."

"Anh yên tâm." Big A vỗ túi: "Làm việc ăn tiền là sở trường của tôi."

"Được rồi, hoan nghênh mọi người trở lại, tiếp theo chương trình là một ca khúc mới đến từ album Lowry Đời Hai, 'Thrift Shop'!" Người dẫn chương trình bắt đầu tâng bốc một cách chuyên nghiệp: "Tác phẩm của tài năng mới Lowry Bé, trước đó không lâu chúng tôi đã phát một bài của cậu ta, giới bình luận âm nhạc Chicago đã đánh giá rất cao, đều đồng ý cho rằng tương lai của cậu ta vô cùng rộng lớn. Album đầu tiên cũng sắp được bán tại tất cả các cửa hàng ghi âm và cửa hàng băng đĩa, các thính giả hãy chú ý lắng nghe..."

Tiết tấu tươi sáng, nhịp trống chắc chắn và tiếng kèn saxophone vang lên, người dẫn chương trình lập tức dừng lời.

Ca khúc hơn ba phút đồng hồ rất nhanh phát xong.

"Big A, anh có ý kiến gì về bài hát này." Người dẫn chương trình đá vào chân Big A đang ngây dại sau khi nghe xong bài hát, nhẹ giọng hỏi lại: "Anh đánh giá bài hát này như thế nào?"

"F*ck off! Quá bùng nổ!"

Sau đó, Big A đưa ra một đống các lời khen có cánh dành cho bài hát.

Lúc này, vừa đúng lúc xe đã đến trường học, Connie dừng hẳn xe lại: "Mày sẽ trở thành người nổi tiếng sao?" Cô quay đầu hỏi Tống Á.

"Vì sao chị lại hỏi như vậy?" Tống Á bây giờ mới tỉnh giấc, ngơ ngác hỏi.

"Trong radio đang đánh giá bài hát của mày rất cao." Connie đáp.

"Đây không phải là bài hát của em, đó là bài của Lowry Bé." Tống Á sửa lại câu nói của Connie: "Em phải nhắc nhở chị, ở trường học, đừng để em và bài hát này có bất kỳ quan hệ gì, em chỉ muốn có môi trường học tập yên tĩnh. Hơn nữa lời nói vừa rồi của gã DJ trong radio một chữ cũng đừng tin, bọn họ đều ăn tiền làm việc đấy."

"Thế nhưng mà..." Connie nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút đáng tiếc: "Em trai đáng thương của tao, nếu như có thể để cho những người kia biết là mày sáng tác bài hát cho Lowry Bé, tin tưởng tao đi, mày lập tức sẽ hết độc thân."

"Độc thân có cái gì đáng thương, em mới mười lăm tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân để chuyên tâm học tập..."

Tống Á cầm túi sách lên, xải bước đi vào lớp học.

Trường trung học ở Mỹ cũng có mặt tốt, ví dụ như nghỉ mười ngày nửa tháng căn bản không có ai để ý, thầy cô giáo vẫn hài lòng với lớp học của mình, cũng sẽ không có bạn học quan tâm đến hỏi có phải trong nhà gặp chuyện không may hay không. Tống Á tiếp tục làm "kẻ vô hình nhỏ bé", lại đặt hết tinh thần vào việc học.

Điên cuồng đuổi kịp tiến độ của Toán học, ngấu nghiến học bù kiến thức Anh văn và Diễn thuyết, sau đó ở giờ tập luyện của dàn nhạc, hắn thuận lợi thông qua bài kiểm tra khi thổi một đoạn Trumpet, một lần nữa lấy lại vị trí người đứng đầu của dàn nhạc Trumpet. Trước đó do Tống Á vùi đầu vào việc thu âm, lão Joe mời các người chơi nhạc thực lực đến để thu âm "Thrift Shop", ngày nào cũng được rửa tai rửa mắt, cuối cùng cũng giúp việc cảm nhận âm nhạc của thân thể này được khôi phục, hiện tại đã không còn chênh lệch quá nhiều so với trước kia.

Rắc rối cuối cùng là môn thể dục, Tống Á cũng bắt đầu có ý thức tăng cường rèn luyện thân thể.

Tống Á chìm đắm vào việc học quên hết thời gian, thoắt cái mà một tuần đã trôi qua…

Chủ nhật, Tony chạy theo Lowry Bé tuyên truyền khắp bang Illinois cuối cùng đã về nhà.

"Lượng tiêu thụ không tệ, vài nghìn bản đã được bán vào đầu thứ Sáu, cửa hàng đang thúc giục bổ sung hàng, chúng ta phải in thêm mười nghìn băng cassette. Lão Joe cũng bắt đầu liên hệ với xưởng sản xuất CD." Tony vô cùng hưng phấn, xem phản ứng từ sau khi cậu ta vào nghề một tuần cho đến nay, thời gian qua coi như không tệ, cậu ta mặc một đồ tây đen phối với kính râm và đạo cụ: "Ngày hôm qua chúng tao diễn một buổi ở hộp đêm dưới mặt đất đối diện với công ty âm nhạc của lão Joe, đám con gái vô cùng điên cuồng, nếu không nhờ tao và Muffler..." Cậu ta mở hai tay ra, làm động tác như bảo vệ cản đường cho minh tinh: "Lowry Bé thiếu chút nữa không ra được."

"Khụ khụ." Tống Á thấy Aiur đang làm cơm thì bĩu môi, nhắc nhở Tony chú ý cảm nhận của người khác.

Aiur ở nhà Tony ăn uống miễn phí đến bây giờ cũng không đến nhà hàng làm việc. Nếu không phải còn có chút tay nghề nấu cơm, dì Tô Thiến cũng đã sớm đuổi anh ta đi rồi.

"Thế nào nhỉ? Aiur theo tôi về công ty đi, bước tiếp theo bọn tôi phải tuyên truyền ở bên ngoài bang Illinois, nhân viên giúp việc cũng rất thiếu thốn." Tony mang theo nhiệm vụ đến: "Pablo bảo tôi chuyển lời với anh, ông ta vẫn là người đại diện của anh, sẽ chăm sóc cho anh."

"Chắc ông ta sợ tao nói lung tung, phá hủy tiền đồ tốt của Lowry Bé à?"

Aiur đảo thức ăn trong chảo tạo ra tiếng leng keng, giả vờ tức giận trả lời: "Vốn dĩ tất cả đều nên có một phần của tao."

"Bây giờ không phải là vẫn có một phần của anh sao?" Tony không vui: "Anh phải đối mặt với hiện thực."

"Hiện thực chính là tao bị đá ra như con chó."

"Này... Aiur." Tống Á quyết định dù như thế nào cũng phải đuổi tên này đi, mỗi ngày anh ta chơi game đến đêm khuya khiến hắn không được ngủ ngon, ảnh hưởng tinh thần học tập: "Đừng có phạm vào sai lầm ngu xuẩn như thế, anh phải biết rõ một ca sĩ mới vào nghề nhờ việc tiêu thụ đĩa nhạc có thể cầm được số tiền tương đối ít, cái chính là thù lao biểu diễn liveshow sau này. Anh phải trở về, chỉ cần trong album của Lowry Bé còn có giọng của anh, đến lúc đó lên sân khấu biểu diễn không thể thiếu phần anh, số tiền thu vào kia đều sẽ phải chia một phần cho anh, cứ như vậy mà từ bỏ thì quá đáng tiếc rồi."

"Vốn nên là một phần lớn." Aiur vẫn còn đang lưỡng lự.

"Con m* nhà mày bây giờ nói những cái này có tác dụng gì đâu?" Tony nhịn không được nói tục.

"Tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng cũng không ít tiền." Tống Á khuyên nhủ.

Aiur không nói lời nào, vứt cái chảo xuống, lên lầu đóng cửa phòng.

"Cái thằng này! Thật sự xem đây là nhà của nó rồi đấy!" Tony bất đắc dĩ.

Cuối cùng Aiur vẫn không cùng Tony trở về.

Ban đêm, trong lúc ngủ mơ Tống Á mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang khóc. Hắn bò dậy và thò đầu ra nhìn xuống giường dưới, Aiur đang chùm chăn: "Tôi chịu không nổi, tôi chịu không nổi..." Nước mắt cậu ta chảy như mưa: "Tôi là một thằng NGER lớn lên ở phía Nam thành phố, tôi không chịu nổi những thẳng cha gian thương kia. Tôi không muốn nghe lời nói dối của bọn chúng nữa. Vừa nghĩ đến việc phải trở về và giả bộ như không có việc gì rồi ở chung với lũ người như bọn họ, tôi chịu không nổi... Tôi sợ có một ngày nào đó, tôi nhất thời xúc động, cầm súng bắt chết toàn bộ bọn họ..."