webnovel

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs

Chương 103: Chuyến đi tới khu nhà ở xã hội

Editor: Nguyetmai

Cúp điện thoại, Tống Á lại gọi cho lão Joe.

"Về Chicago rồi à? Đang ở công ty đĩa nhạc hả? Được, tối nay chờ tôi gọi, khoảng mười một giờ nhé."

Lão Joe nói liền một tràng rồi cúp máy luôn. Mười một giờ à... Không biết bên lão có chuyện gì mà phải đợi đến tận lúc ấy. Nhưng sáng mai hắn còn phải tham gia biểu tình, mà theo lời Michelle nói thì đại loại là sẽ phải lắc lư nhảy múa ngoài đường cả ngày, chắc chắn là rất khổ. Hơn nữa lúc ấy, sẽ có một đống ký giả theo sát để chụp ảnh suốt quá trình. Để bảo vệ hình tượng của bản thân khi xuất hiện trước giới truyền thông, Tống Á thấy mình cần ngủ một giấc, dưỡng sức trước đã.

Hắn nằm xuống chiếc ghế sofa đặt ở góc phòng làm việc, nhưng không thể nào ngủ được. Không phải vì hắn thấy bối rối khi sắp gặp Fergie, mà là vì hắn còn nợ ngân hàng những hơn bốn triệu đô la. Tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng Tống Á vẫn hơi lo lắng. Thực ra với Công ty A+ Pedal mà nói, hơn một triệu cũng dễ kiếm thôi, cùng lắm nếu không làm ăn được thì phá sản. Nhưng nếu khoản lợi nhuận cá nhân của "I Feel It Coming" dùng để cầm cố mà trả không kịp, thì bản quyền bài hát sẽ không còn thuộc về hắn nữa. Như vậy chẳng khác nào tự cắt đi một cái phiếu ăn suốt đời của mình...

"Dyle..."

Hắn gọi Dyle đến, "Về vấn đề kho hòa âm có bản quyền, anh định thế nào?"

"Cứ làm theo kế hoạch đã bàn thôi."

"Kế hoạch đã bàn" mà Dyle nhắc đến được họ thương lượng từ trước khi mua lại Công ty Warren Brothers. Bởi kho hòa âm có bản quyền của công ty này đã quá cũ, doanh thu vẫn giảm dần suốt nhiều năm, Dyle muốn chia kho bản quyền thành hai phần. Anh ta định kết hợp một phần còn tương đối mới trong kho gốc với các phần hòa âm do APLUS sáng tạo thành gói A, dành riêng cho những công ty nhỏ với ngân sách thấp, sau đó lại tổng hợp toàn bộ nhạc bản quyền thành gói B. Đại loại thì số lượng hòa âm của gói B sẽ nhiều gấp đôi gói A, nhưng giá bán chỉ cao hơn gói A 20%. Những công ty lớn ngại phiền phức về bản quyền và có đủ ngân sách hẳn sẽ rất thích gói này.

"Đã có công ty nào hỏi giá chưa?" Tống Á hỏi.

"Đương nhiên là rồi. Ngoài các khách hàng cũ, còn có rất nhiều khách hàng mới bắt đầu liên hệ với tôi. Họ đã chú ý tới phần hòa âm mới lạ do cậu sáng tác cho "Gửi De Klerk" và "I Feel It Coming", nhưng chưa biết đến Công ty A+ Audio nên không thể đến mua. Giờ trong tay chúng ta đã nắm kho bản quyền có số lượng hòa âm chiếm 5 - 7% thị trường, họ khó mà bỏ qua chúng ta được, có cơ hội thích hợp sẽ mua ngay."

"Chính xác." Tống Á yên tâm hơn một chút.

"Cậu không ngủ được hả? Cần tôi lấy cho ít thuốc ngủ không?" Dyle nhìn tấm thảm trên sofa.

"Kệ đi, chưa đến mức phải dùng đến thuốc."

Tống Á từ chối. Cá nhân hắn thấy thói quen dùng thuốc của người Mỹ thật sự không tốt chút nào. Họ cứ nghĩ rằng uống thuốc vào là sẽ có tác dụng ngay lập tức, ví dụ như thuốc ngủ, uống một thời gian không thấy hiệu quả, họ sẽ chuyển sang loại khác dược tính mạnh hơn. Vậy nên cứ uống như thế cho tới khi uống đến loại thuốc có tác dụng nhanh nhất, mà những loại thuốc ấy thì không thể không có hại cho sức khỏe được.

Mười một giờ, xe lão Joe dừng trước tòa nhà.

Tống Á lên xe rồi ngồi vào ghế sau, "Hey, nhóc, biểu hiện của cậu trong 'The Late Late Show' không tệ đâu." Lão Joe thân thiết ôm vai hắn.

"Cảm ơn, chiếc Lincoln Limousine của ông đâu?" Tống Á để ý thấy chiếc xe trông khá lạ mắt, tài xế là người dường như chỉ luôn xuất hiện ở Công ty Âm nhạc Old Joe, Carl, "Hey, Carl."

Carl quay đầu lại cười với hắn.

"Cái xe kia trông chướng mắt quá, mà chỗ ngồi đằng sau lại rộng, ngồi một mình càng buồn..." Lão Joe nói.

"À... Đúng rồi, ông không tham gia cuộc biểu tình ngày mai hả?" Tống Á hỏi.

"Tôi không thèm đi đâu..."

Lão Joe bĩu môi, "Tôi thấy nhiều rồi."

Tống Á biết hình như Công ty Âm nhạc Old Joe đang gặp khó khăn, nhưng hắn không muốn hỏi, lão Joe cũng không muốn nói. Hai người ngầm hiểu ý nhau nên cứ tiếp tục trò chuyện về những chủ đề khác.

Tình hình giao thông ở phía Nam Chicago cực kỳ hỗn loạn, "Carl." Lão Joe bỗng gọi.

Carl lập tức bẻ mạnh tay lái, chiếc xe quay nhanh chín mươi độ, vọt vào một con hẻm nhỏ. Sau đó xe dừng, đèn cũng tắt.

"Sao thế?" Tống Á bị quăng mạnh, vai đập vào cửa xe đau nhói.

"Không sao." Lão Joe cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, "Mai diễn ra cuộc biểu tình nên bây giờ trên đường có hơi nhiều chuyện phức tạp."

Trong lòng Tống Á chợt có dự cảm xấu.

Cứ thế im lặng đợi hơn mười phút, lão Joe rốt cuộc cũng vỗ vào vai Carl. Chiếc xe khởi động lại lần nữa, chạy lên đường lớn, sau đó đi thẳng đến khu nhà ở xã hội.

Khi người da đen tràn vào Chicago, những người da trắng đã xây dựng khu nhà ở xã hội tại phía Nam Chicago để cho họ sinh sống. Hầu hết những tòa nhà ở đây đều cao đến mười mấy tầng, không gian bên trong rất rộng, nhưng kiến trúc và bố cục sắp xếp thì chẳng ra sao. Dần dần, khu nhà có thể chứa được đến vài chục nghìn người này đã trở thành hang ổ tội phạm. Nhiều băng đảng xã hội đen còn đặt sào huyệt của mình tại đây, nguyên nhân là bởi diện tích khu này rất lớn, lại nhiều người sinh sống, môi trường phức tạp, rất thích hợp để trốn lệnh truy nã.

"Lão Joe, có chuyện gì à?" Tống Á dè dặt hỏi.

"Có thể có chuyện gì được chứ? Đại ca Kenneth muốn gặp cậu chút ấy mà." Lão Joe trả lời.

Xe đi chậm dần rồi dừng hẳn trước một tòa nhà. Những thiết bị công cộng ở đây chưa được tu sửa suốt nhiều năm, mấy thứ cơ bản như đèn đường đều hỏng hết làm cái cổng vào giờ trông đen sẫm như miệng của một con quái vật. Tống Á không biết tại sao Kenneth lại bảo lão Joe đưa hắn đến đây. Hắn vốn đã hơi hoang mang, giờ thấy cảnh này thì lại càng sợ hãi.

"Joe?" Có giọng nói vọng đến từ hành lang.

"Đây!" Lão Joe đẩy cửa ra rồi nói: "Cậu đi theo anh ta đi."

"Ông không đi cùng à?" Tống Á hỏi.

"Tôi chờ cậu ở đây."

"Ừ."

Tống Á xuống xe, gạt hết lo lắng qua một bên rồi bước qua cổng. Đến lúc này hắn mới nhìn thấy một người da đen dựa vào cạnh thang máy, "Giơ hai tay ra." Người đó lên tiếng rồi lục soát toàn thân hắn, sau đó dẫn hắn vào thang máy và nhấn nút tầng tám.

Anh ta không nói câu nào, Tống Á cũng không biết nên nói gì.

Thang máy đã quá cũ, nó cứ phát ra két két khi di chuyển lên từng tầng một. Người đứng cạnh hắn đầu đội khăn có biểu tượng của bang Mèo Địa Ngục Đuôi Ngắn, ăn mặc rất bình thường. Hai người chỉ im lặng cho đến khi tới nơi, lúc này cửa thang máy cũng tự động mở ra.

"Ầm!" Tiếng động mạnh từ ngoài vọng vào, khiến Tống Á giật nẩy.

"Hừ! Tối rồi, đừng có nghịch vớ vẩn nữa!"

Người kia mắng. Lúc này Tống Á mới phát hiện, thì ra đó chỉ là hai đứa nhóc nghịch ngợm đeo găng bóng chày đang chơi trò ném bóng với nhau...

Hắn đi theo anh ta vào hành lang, đèn ở đây cũ và mờ kinh khủng, trên tường đầy hình vẽ bậy, không khí nồng nặc mùi dầu mỡ và đồ chiên.

Anh ta liên tục chào những gia đình ở tầng đó, rồi đi đến trước cầu thang, dẫn Tống Á đi lên một tầng nữa. Tầng chín không bình thường chút nào, ở cầu thang có mấy thành viên trong bang đang canh giữ. Trên tay mỗi người cầm các loại súng trường khác nhau. Tống Á không hiểu nhiều về súng, chỉ nhận ra hình như có cả súng AK.

Hai người lại đi qua một nơi giống như trạm canh gác, sau đó đi vào phòng của Kenneth. Phong cách thiết kế trong phòng sặc mùi đại gia phương Tây, với đồ gỗ phong cách Baroque, trên tường còn treo mấy bức tranh sơn dầu không rõ nguồn gốc và đủ loại sừng động vật.

"Lâu rồi không gặp, ngôi sao lớn." Kenneth đứng sau bàn làm việc, dang rộng hai tay về phía hắn. Phía trước bàn còn trải một tấm da hổ...

"Vâng." Tống Á cũng đến ôm lấy gã.

Kenneth lấy một con dao ra từ trong ngực áo...

Tống Á thấy vậy, chợt hoảng hốt.

Nhưng hắn đã hiểu lầm. Gã chỉ lấy ra một điếu xì gà từ trong hộp, dùng dao dứt khoát cắt đầu điếu xì gà rồi ném cho hắn.

Tống Á vội vàng đỡ lấy nó.

Sau đó, Kenneth lại cầm một khẩu súng màu bạc và bóp cò...

Từ nòng súng phừng lên ngọn lửa màu xanh nhạt...

Thôi được rồi, Tống Á cũng không biết đây có phải là phong cách hành xử thường ngày của Kenneth hay gã chỉ đang cố tình dọa hắn...

Châm điếu xì gà bằng "nòng súng" xong, Kenneth bảo, "Tao gọi mày đến cũng chẳng có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi chuyện của Sturmabteilung hôm ấy thôi."

"Có việc gì thế?"

"Sturmabteilung bắn nát một điểm giao dịch của GD, sau đó đến chỗ mày, đúng không?"

Thì ra gã gọi hắn đến là vì chuyện này. Điểm giao dịch của băng GD bị bắn nát, còn hắn đã rơi vào tay Sturmabteilung nhưng lại không hề bị thương. Có lẽ bởi vậy nên họ mới hiểu lầm.

Tống Á nhanh chóng suy nghĩ. Hắn không muốn kể chuyện mình hợp tác với kiểm soát viên quận Cook cho gã đại ca băng đảng này nghe nên chẳng thể làm gì khác ngoài việc viện một cái cớ, "Tôi và đội trưởng Sturmabteilung có thù oán cá nhân."

"Vick hả?"

"Vâng."

"Tại sao?"

"À... Tôi và con gái ông ta học cùng trường, sau đó..."

"Mày làm gì con gái nó?"

"Không, không phải. Tôi từ chối cô ấy."

"Ha ha ha!" Kenneth vỗ vai Tống Á rồi cười to, "Thằng nhóc này!"