Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, đừng nói là có ý kiến, đến cả thở mạnh mọi người cũng không dám, cả xe im lặng đến mức có rơi cây kim cũng có thể nghe thấy.
Ninh Hề Nhi cọ cọ bả vai hắn, mơ ngủ ậm ừ vài tiếng, ngủ ngon vô cùng.
Lên núi Lan Thương mất tầm hai tiếng rưỡi đi xe, Kỷ Dạ Bạch vẫn duy trì tư thế đó, không hề nhúc nhích để Ninh Hề Nhi có thể ngủ an ổn.
Mãi khi tới nơi hắn mới lấy tay đẩy Ninh Hề Nhi ra.
Ninh Hề Nhi chợt bừng tỉnh, dụi dụi mắt, "Ưm..."
"Heo, xuống xe!" Kỷ Dạ Bạch tức giận nói.
"Cậu lại cục súc cái gì đấy!" Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, xoa xoa má, "Cái gì ấn mặt mình đau thế nhỉ..."
Kỷ Dạ Bạch giật giật khoé miệng, con bé chết tiệt này, bả vai anh đây tê rần rồi, mà cô còn chê cộm hả?
Ninh Hề Nhi đứng lên, duỗi lưng lầm bầm, "Được cái hôm nay ngủ ngon phết, chẳng nghe thấy tạp âm gì cả, chắc do mình ngủ sâu quá..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com