Con thuyền tình bạn chắc chắn là không bị lật, Cung Ngũ nghiêng người ngã xuống giường, lẩm bẩm: "Ôi, ra ngoài nhiều ngày như vậy, tớ thấy nhớ nhà rồi."
"Mới được có mấy ngày đâu, sao đã nhớ nhà rồi hả? Tớ có nhớ nhà đâu."
"Chắc chắn là ba cậu đang nhớ cậu rồi."
"Chuyện này thì tớ mặc kệ ông ấy rồi, đợi tớ về sẽ dỗ dành ông ấy sau. Cậu không biết đâu, nếu bây giờ tớ nghe điện thoại của ông ấy thì chắc chắn sẽ không thể chơi được nữa. Ba tớ có thể nói chuyện điện thoại suốt một ngày với tớ, nếu tớ mà dám cúp máy thì ông ấy sẽ đòi sống đòi chết, cho nên tốt nhất là không nghe điện thoại của ông ấy."
Cung Ngũ: "…"
"Tiểu Ngũ, tối nay chúng ta ngủ chung đi."
Cung Ngũ nhìn chiếc giường rộng rãi như vậy liền thoải mái gật đầu: "Được thôi."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com