Nhạc Thính Phong lạnh giọng: "Nghỉ ngơi."
Yến Thanh Ti dùng lực đẩy Nhạc Thính Phong: "Ngài từ xa đến chẳng lẽ chỉ vì muốn đắp chăn nói chuyện trong sáng? Tôi không có thú vui tao nhã vậy đâu, một là làm, hai là cút."
Lông mày Nhạc Thính Phong xoắn hết cả lại, trước giờ chỉ có anh bảo người ta cút đi, vậy mà trước mặt cô, người bị đuổi đi lại là anh ta.
Thế nhưng anh ta lại không muốn cút.
Nhạc Thính Phong vốn không biết dỗ phụ nữ, xin lỗi lại càng không thể, thế nên không biết phải mở miệng thế nào.
Cho dù anh có làm chuyện đáng phải xin lỗi Yến Thanh Ti thì anh cũng không nghĩ anh cần phải nói lời xin lỗi với cô. Người phụ nữ như Yến Thanh Ti đúng là đáng ghét, thế nhưng anh lại không buông tay được.
Thích sao?
Nhạc Thích Phong cảm thấy không phải, bởi vì trong quan niệm của đàn ông, cho dù có thích cũng chẳng thể nào thích người như Yến Thanh Ti.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com