Minh Nguyệt Quán?
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận suy nghĩ. Mão Quang giới thiệu cho cô vài môn phái tu chân lớn của nước Đại Sở, chính là ba đại môn phái. Môn phái cấp hai cũng giới thiệu cho cô rồi, môn phái đỉnh cấp thì rất ít, căn bản là không hề có môn phái nào tên là Minh Nguyệt Quán cả.
Vậy có thể nói, Minh Nguyệt Quán này có lẽ là dã quán chăng? Hoặc có thể là Tử Tôn Quán, chắc cũng là môn phái chưa có tiếng tăm gì? Đến Đạo giáo cấp ba là Vạn Càn Quán, nó đều không thể sánh được…
Vinh Tuệ Khanh vừa nghĩ vừa lo lắng mình có sai sót. Hơn nữa cô mồ côi, thân như bèo tấm, không có cha mẹ để dựa dẫm như người ta.
"Hai vị tỷ tỷ, thật sự ngại quá. Những thứ khác ta có thể tặng tỷ được, nhưng Khẳng Khẳng thì không được. Nó là người thân duy nhất của ta trên cõi đời này…" Vinh Tuệ Khanh xin lỗi nói.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com