Vinh Tuệ Khanh trừng mắt nhìn Lang Thất: "Ai nghĩ ra ý này vậy? Tối mùa xuân mà có tiếng côn trùng mùa thu kêu được à?"
Lang Thất vô cùng oan ức, lầu bầu nói: "Nếu tối mùa xuân đều là tiếng côn trùng mùa xuân kêu thì có gì kỳ lạ chứ? Cô làm sao biết được chúng tôi đang ra hiệu với cô?... Chỉ có tiếng côn trùng mùa thu kêu mới có thể làm cho cô chú ý..."
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một chút, thấy mình không thể nào bắt bẻ được Lang Thất, đành phải nói: "Ngươi còn lý luận à?"
"... Ta có lý mà..." Lang Thất lầu bầu một tiếng rồi cụp đuôi chạy sang bên cạnh nằm với vẻ giận dỗi.
Xích Báo cũng như Lang Thất không biến thành hình người. Khi ở nơi hoang dã bên ngoài, bọn họ trong hình dạng của yêu thú sẽ thấy thoải mái hơn.
Khẳng Khẳng nhảy từ trên vai Xích Báo qua vai Vinh Tuệ Khanh, thì thào ở bên tai cô: "Cô đừng để ý tới Lang Thất làm gì, nó đang thời kỳ động dục thôi..."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com