Câu nói kia của phán quan giống như sấm rền giữa trời quang, nổ vang ở bên tai Đại Ngưu.
"Ông có ý gì?" Giọng nói của Đại Ngưu run rẩy.
"Ngươi xem này." Phán quan kia vung tay lên thì trước mắt Đại Ngưu xuất hiện một cái gương đồng.
Từ trong tấm gương đồng kia, Đại Ngưu đã nhìn được một hình ảnh mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
Vẫn là Dốc Lạc Thần kia, vẫn là buổi tối đại biến long trời lở đất kia, chỉ khác là sau khi hắn đi hái thuốc về trễ rồi rơi xuống vách núi, đã thấy được đêm hôm đó Vinh Tuệ Khanh tiến vào kết giới kia... Hình ảnh lại chuyển đổi, hắn lại thấy mình đang nằm trong sơn trang Đoá Linh, phu nhân Đoá Linh đang cầm một miếng băng ngọc quản mà vui mừng reo lên: "Lôi linh căn! Hắn là Lôi linh căn!"
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com