Đại Ngưu suy nghĩ đến thất thần, hắn đứng ngẩn ngơ phía sau Bách Hủy. Chuyện lúc đó, hắn chưa từng kể với ai. Thậm chí bản thân hắn có lúc còn không tin tưởng chính mình, còn nghĩ rằng có phải mình căng thẳng quá độ mà xuất hiện ảo giác hay không.
Vốn dĩ, màn trời làm sao có thể nứt đôi ra như vậy được? Sao lại có người trốn ở phía trên trời được chứ?
…
Bây giờ cô gái mặc áo xanh che mặt này lại xuất hiện lần nữa, rồi lại mang người của Vinh gia đi tiếp.
Bách Hủy ngẩng đầu lên, cô ta có hơi oán hận trong lòng nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của Đại Ngưu. Đại Ngưu đã lạnh lùng với cô ta hơn nhiều rồi, đều trách Thánh nữ của thần điện Quang Minh đó lo chuyện bao đồng. Ba năm không thể cất tiếng nói, bọn họ đã bỏ lỡ biết bao cơ hội tốt! Nếu không thì cô ta và Đại Ngưu đã sớm Trúc Cơ rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com