Đã là đại tiểu thư của Môn chủ nhiệt tình mời, Vinh Tuệ Khanh liền đi đến động phủ cách một ngọn núi ở cùng với đại sư tỷ Thượng Gia Từ.
Nơi này khác hẳn so với đại tạp viện, quả nhiên linh khí dồi dào.
Thượng Gia Từ ở trong động phủ to hơn một chút, Vinh Tuệ Khanh thì chọn một gian động phủ nhỏ có hướng đón nắng.
Thượng Gia Từ không hiểu, hỏi cô: "Bên kia có động phủ lớn hơn, sao muội cứ chọn cái gian nhỏ này?"
Vinh Tuệ Khanh đi một vòng trong động phủ, nói: "Ta thích nơi này. Ở đây thời gian ánh sáng chiếu vào nhiều nhất."
"Muội thích ánh sáng mặt trời à?" Thượng Gia Từ có chút đăm chiêu: "Để ta giúp muội." Nói xong, Thượng Gia Từ rút ra bội kiếm, kiếm chém lên nóc nhà của động phủ.
Trên nóc nhà kiên cố như đá hoa cương nhất thời bụi bặm bay tứ tung, nhanh chóng bị Thượng Gia Từ mở ra một lỗ hổng lớn vuông vắn.
Ánh sáng mặt trời trực tiếp chiếu vào.
Vinh Tuệ Khanh không biết nên nói gì cho phải.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com