Nhưng mấy cái răng sữa nho nhỏ con con của Tiểu Bảo Bối dù sao cũng không phải là mấy cái răng "chó con" của mẹ cậu nhóc, cho nên cắn một phát, người đau không phải là daddy của cậu nhóc mà lại là chính cái miệng của cậu.
"Oa..." Tiểu Bảo Bối đau đến mức khóc toáng lên, cả người lại ngã ngửa ra đằng sau tiếp tục làm con rùa lật ngửa, khóc tu tu.
Đau chết bảo bảo rồi, tay daddy cứng quá đi T_T
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực quay sang nhìn nhau, thằng con mình bị ngớ ngẩn đấy à?
Thủy An Lạc vội đẩy Sở Ninh Dực ra, sau đó bế Tiểu Bảo bối lên, bóp cái miệng nhỏ của cậu nhóc, nhìn mấy cái răng sữa xem thế nào, may mà vẫn không gãy cái nào.
Tiểu Bảo Bối khóc hu hu, cánh tay nhỏ vẫn cứ bám chặt lấy cổ của Thủy An Lạc.
Thủy An lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của cậu nhóc, không có cái răng nào lung lay, sao mà khóc dữ thế cơ chứ.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com