Hoắc Tam Nghiên thấy anh ta nói như đang huấn luyện lính thì giơ tay chào như quân nhân, nghiêm giọng trả lời: "Tuân lệnh! Thưa ngài Tổng Tư lệnh của tôi!"
Cô nói xong thì gắp trứng ốp la lên cắn một miếng. Vừa non vừa thơm, thật sự rất là ngon.
Ăn sáng xong, Diệp Tầm và Hoắc Tam Nghiên thấy sắp đến giờ nên cùng ra ngoài.
Diệp Tầm không thể tự lái xe. Anh ta cũng không cho Hoắc Tam Nghiên lái nên để tài xế riêng chở họ đi.
Hai người đến studio ảnh cưới mà họ đã hẹn trước. Có người ra cửa đón họ vào trong.
Sau vài lời chào hỏi đơn giản, thợ trang điểm bắt đầu trang điểm cho Hoắc Tam Nghiên. Sau đó, họ đi chọn váy cưới và vest chú rể.
Hai người họ đi vào hai phòng khác nhau để thay đồ, khi cả hai đi ra thì đều ngỡ ngàng nhìn nhau.
Trong mắt Hoắc Tam Nghiên, người đàn ông của cô trông thật anh tuấn, phóng khoáng trong bộ vest đuôi tôm màu đen. Anh ta điển trai đến mức người ta hoàn toàn không để ý thấy anh ta thiếu mất một bên tay trái.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com