Lúc này Anh Bảo mới từ trên lưng Mặc Ngự Thiên leo xuống, vui vẻ chạy qua, vươn tay cầm lấy một miếng bánh ngọt. Thế nhưng cô bé không ăn ngay mà xoay người chạy lại chỗ Mặc Ngự Thiên, đưa cho hắn ăn.
"Chú Râu Rồng ăn bánh."
Nhìn gương mặt nhỏ trong sáng đáng yêu của Anh Bảo, đôi mắt đơn thuần thiện lương, còn có bánh ngọt mà bé cầm đến, Mặc Ngự Thiên cảm động đến mức cảm thấy cổ họng có chút chua xót.
Hắn không ngờ, bản thân mình còn có thế có ngày này, ngồi trong nhà của Cảnh Hi, chơi đùa với con gái của cô.
Là hắn chủ động muốn làm ngựa để bé cưỡi, hắn chỉ là cảm thấy bản thân tạo nghiệt, cho dù làm trâu làm ngựa cũng không thể bù đắp lại.
Mặc Ngự Thiên của hiện tại đã không còn là Mặc Ngự Thiên khát máu cay nghiệt của lúc trước nữa. Động lực duy nhất để hắn sống tiếp, có lẽ chính là muốn dùng thân thể tàn tạ này, cố hết sức đền bù tổn thất.
Hắn nợ Cảnh Hi, nợ Hoắc Vân Thâm, hắn nợ rất nhiều người.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com