Cuối cùng, ngày khởi hành cho chuyến đi thực tế cũng đến. Từ sáng sớm, các học sinh đã tụ tập đông đủ, xếp hàng trước cổng trường với ba lô đầy đủ vật dụng cần thiết. Những tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, thể hiện hào hứng và mong đợi về chuyến đi. Aiko đứng cùng nhóm mình, nhẹ nhàng đảo mắt tìm kiếm Takumi giữa đám đông và khi bắt ánh mắt cậu, cả hai chỉ nhẹ gật đầu, trao đổi một nụ cười ngắn đầy hiểu.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, cả nhóm cùng trò chuyện về những kế hoạch cho chuyến đi. Riku và Haruto không ngừng thảo luận về những điều thú vị và những câu chuyện cười, trong khi Takumi ngồi Yên Yên bên cửa sổ, Yên tĩnh nhìn ra bên ngoài. Aiko cũng im lặng, nhưng mời lại quay sang nhìn cậu, tự hỏi Takumi đang suy nghĩ gì.
Khi tới nơi, các nhóm được phân tích vào địa điểm cắm trại và bắt đầu xây dựng. Nhiệm vụ của nhóm Takumi là tìm kiếm và chuẩn bị khu vực cho bữa ăn tối đầu tiên. Dưới sự hướng dẫn của Takumi, cả nhóm thu thập củi khô và xây bếp nấu ăn đều nhanh chóng. Đối với Aiko, công việc này không hề dễ dàng. Cô đã lóng ngóng với những thanh gỗ, thậm chí còn chí làm rơi nó xuống đất, khiến cả nhóm cười ồ lên.
"Đừng căng thẳng quá, Aiko," Takumi nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy thông cảm. "Cứ bình tĩnh, tôi sẽ chỉ cho bạn cách thiết lập đúng cách."
Lời nói của Takumi phải như có một sức hút kỳ lạ thường xuyên, khiến Aiko cảm thấy dễ chịu hơn. Cô lắng nghe và làm theo hướng dẫn của cậu, tập trung vào việc sắp xếp một cách cẩn thận. Khi cô hoàn thành, Takumi gật đầu hài lòng, tạo Aiko có chút xoa dịu nhưng cũng cảm thấy tự hào.
Bóng tối, sau khi chuẩn bị đã hoàn thành khu vực cắm trại, mọi người quần quần bên trong đống lửa và cùng nhau trò chuyện. Trong không khí ấm áp đó, Takumi và Aiko ngồi sát nhau. Aiko cảm nhận được hơi ấm từ ngọn lửa nhưng cũng có chút gì đó khó giải thích khi ở gần cậu. Trái tim cô dâu như đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt cả hai chạm nhau.
Riku bắt đầu kể một câu chuyện ma, giọng nói thì thầm đầy bí ẩn, làm mọi người sợ hãi và căng thẳng. Aiko cũng kinh hãi, cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay cô vô thức nắm tay Takumi khi tiếng gió vang lên ngoài khu rừng. Takumi không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, như thể muốn bảo vệ và trấn an cô khỏi nỗi sợ hãi.
Khi câu chuyện kết thúc, Takumi nhẹ nhàng nói với Aiko, "Đừng lo, có tôi ở đây rồi."
Ánh mắt cậu như một lời khẳng định, khiến Aiko thấy lòng mình ấm áp và an toàn hơn. Cô ấy nhẹ nhàng nắm tay cậu chặt hơn, như muốn gửi niềm tin của mình. Takumi cũng không rút tay lại, chỉ nhìn cô và cười nhẹ.
Ngày hôm sau, nhóm của Aiko được giao nhiệm vụ khám phá khu rừng. Được trang bị bàn, bản đồ và các vật dụng cần thiết, cả nhóm hoa hái bắt đầu hành trình. Takumi hướng dẫn đầu, cẩn thận kiểm tra từng dấu hiệu trên bản đồ, trong khi Riku và Haruto mời gọi trước khi thính giác.
Aiko cố gắng giữ nhịp bước cùng Takumi, đôi lúc cô cảm thấy hoàn hảo khi cả hai im lặng đi cùng nhau. Nhưng chính sự im lặng lại tạo ra một yên tĩnh, như thể không cần phải nói cả. Cả hai chỉ cùng nhau tận hưởng không gian yên tĩnh của khu rừng, với tiếng chim hót nhẹ nhàng và ánh nắng xuyên qua tán lá xanh.
nhiên, Riku phát hiện ra một con đường mòn nhỏ, dẫn sâu vào khu rừng. Cả nhóm quyết định thử khám phá, đi theo con đường đó. Đi được một đoạn, họ đến một khoảng đất rộng, nơi có một dòng sống nhẹ nhàng. Nước trong, lấp đầy dưới ánh nắng. Cảnh tượng đẹp đẽ làm cho cả nhóm lâng lâng, đặc biệt là Aiko. Cô nhìn dòng suối mà cảm thấy tâm hồn được thanh thản và nhẹ nhàng.
Takumi cũng quan sát cảnh vật, mặt trầm tư nhưng bình yên. Aiko mộc cửa hàng, "Nơi này thật đẹp, phải không?"
Takumi gật đầu, đôi mắt nhìn xatt. "Đúng vậy, đôi khi chúng ta cần những khoảnh khắc khắc nghiệt này để quên đi những điều phiền muộn."
Aiko gật gù, cảm nhận được sự đồng cảm. Cô ấy chưa từng thấy Takumi mở lòng như vậy. Đường như ở nơi yên tĩnh này, cậu đã bộc lộ phần nào con người thực sự của mình – một chàng trai luôn trầm mặc nhưng mang trong mình nhiều suy tư sâu sắc.
Khi cả nhóm nghỉ tại dòng suối, Riku và Haruto thi nhau ném đá tạo thành những vòng trên mặt nước. Tiếng cười đùa của họ vang lên, tạo nên không khí vui vẻ. Aiko và Takumi ngồi lại trên một tảng đá gần đó, cùng nhìn ra dòng sống.
"Takumi," Aiko bất chợt lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhẹ nhàng, "tại sao cậu luôn giữ khoảng cách với mọi người như vậy?"
Takumi ngạc nhiên nhìn Aiko, nhưng không né tránh câu hỏi. Cậu thở dài, đôi mắt nhìn xuống dòng nước trong veo.
"Có lẽ vì tôi đã quen rồi," Takumi nói chậm rãi, "quen với việc không để ai đến quá gần. Đôi khi tôi cảm thấy... không cần thiết phải mở lòng với ai cả."
Aiko im lặng lắng nghe, cảm thấy có chút thương cảm. Cô hiểu rằng bên cạnh cảm giác lạnh lùng, Takumi có thể đã trải qua nhiều điều khó khăn mà cậu không muốn chia sẻ. Nhưng cô không ép buộc, chỉ ngồi bên cậu, như một người bạn sẵn sàng lắng nghe.
"Nhưng tôi lại nghĩ rằng," cô nhẹ nhàng nói, "khi có ai đó bên rìa, mọi thứ sẽ trở nên dễ chịu hơn. Không cần thiết phải có một đối tượng của mình nữa."
Takumi nhìn cô, đôi mắt chạm đôi mắt dịu dàng của Aiko. Hãy giải quyết vấn đề đó, không cần phải nói gì cả, cả hai đều như đã hiểu nhau hơn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, cả nhóm quyết định quay về lửa. Đang trên đường quay trở lại, bất ngờ Riku trượt chân ngã xuống một con dốc, cả nhóm Bước tiến. Haruto và Takumi lập tức khởi động lại trợ giúp, còn Aiko cũng không ngại cầm tay Riku kéo lên. Riku bị thương nhẹ ở chân, nhưng không thể đi lại bình thường.
Takumi nhanh chóng nghĩ ra giải pháp, dùng một cây viết và dây thừng để cố định chân Riku tạm thời. Giúp đỡ cậu bé nhanh hơn, cả nhóm đã phải trở về trại trước khi trời tối.
Bóng tối đó, khi mọi người đã an toàn về trại, Aiko ngồi cạnh Takumi bên đống lửa, hãy tràn ngập cảm kích. Cô nhìn Takumi, thấy trong cậu không chỉ là sức mạnh và thông minh mà còn là sự quan tâm và trách nhiệm với mọi người.
"Cảm ơn cậu, Takumi," cô nhẹ nói, mắt nhẹ nhàng trong ánh lửa. "Nhờ có cậu, mọi người mới an toàn."
Takumi chỉ cười, nhưng ánh mắt cậu cũng dịu dàng hơn. "Đó là trách nhiệm của tôi mà. Với lại, tôi biết rằng dù là cậu, Aiko, cậu cũng sẽ làm như vậy cho mọi người."
Cả hai ngồi đó, tĩnh lặng nhưng hòa hợp, như giữa họ có một sợi dây vô hình nối kết, cùng nhau trải qua những cảm xúc bình bình nhưng đồng đầy.
4o