webnovel

Chương 3: Tiến Bộ Bất Ngờ

**Chương 3: Tiến Bộ Bất Ngờ**

Thời gian trôi qua như nước chảy qua kẽ tay, nhanh chóng cuốn đi những tháng ngày trên núi Côn Luân. Dưới sự dẫn dắt của Bách Lân chân nhân, Bạch Đồng Tử dần dần nắm bắt được những nguyên lý võ học đặc biệt, không giống bất kỳ phương pháp nào mà cậu từng nghe qua. Nhưng điều kỳ lạ nhất là cậu không luyện kiếm pháp hay quyền cước thông thường. Thay vào đó, cậu tập trung vào các nghệ thuật văn chương mà cậu vốn yêu thích: đàn, cờ, thơ ca.

Ban đầu, các đệ tử của Bách Lân chân nhân đều cười nhạo khi thấy một thiếu niên ham chơi như Bạch Đồng Tử lại dùng những thứ nhẹ nhàng đó để luyện võ. Họ thầm nghĩ: "Làm sao mà một kẻ chỉ biết đến cầm kỳ thi họa lại có thể sánh ngang với những người tu luyện ở Côn Luân đã lâu?"

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người phải thay đổi suy nghĩ.

Bạch Đồng Tử dùng đàn làm kiếm, gảy từng dây đàn mà kiếm khí tỏa ra như những lưỡi kiếm vô hình, sắc bén và tinh diệu. Cậu dùng tiếng đàn để tạo ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ, có thể cắt đứt những tảng đá lớn chỉ trong nháy mắt. Khi cậu ngâm thơ, từng câu từng chữ đều như có sức mạnh thao túng thiên địa, dẫn dắt vạn vật xung quanh theo ý muốn của cậu. Cậu bắt đầu sử dụng những vần thơ để tạo nên các trận pháp kỳ bí, phức tạp đến mức ngay cả Bách Lân chân nhân cũng phải ngạc nhiên.

Một hôm, trong buổi luyện tập, Bạch Đồng Tử chỉ dùng một khúc đàn ngắn đã tạo ra trận pháp Thần Long Vũ Mộc, khiến toàn bộ khu vườn đào rung chuyển, lá rơi như mưa. Bách Lân chân nhân đứng nhìn trận pháp ấy, trầm ngâm một hồi lâu mới thốt lên:

**Bách Lân chân nhân:** "Thật không ngờ... chỉ trong thời gian ngắn, ngươi đã có thể nắm bắt được âm luật tạo ra kiếm khí, lại có thể dùng vần thơ để điều khiển vạn vật... Khả năng này vượt xa dự liệu của ta."

Trước tiến bộ vượt bậc của Bạch Đồng Tử, Bách Lân chân nhân quyết định đưa cậu đến gặp các đệ tử khác trong núi Côn Luân để giới thiệu. Nhưng khi đến nơi, Bạch Đồng Tử nhận thấy ánh mắt của các đệ tử đều chất chứa sự bất mãn và ghen tị.

Một đệ tử tên Hồng Dương, người từng nổi danh với tài năng kiếm pháp, lên tiếng trước tiên, giọng nói không giấu được sự bực bội:

**Hồng Dương:** "Sư phụ! Chúng đệ tử đã ở Côn Luân lâu như vậy, ngày ngày chăm chỉ luyện tập, nhưng chưa bao giờ được người tận tâm chỉ giáo như thế! Vậy mà... vậy mà một kẻ mới đến như Bạch Đồng Tử lại được sự ưu ái đó sao?"

Bách Lân chân nhân không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Bạch Đồng Tử cảm thấy không khí trong phòng nặng nề, biết rằng bản thân đã gây ra sự phẫn nộ này.

**Bạch Đồng Tử:** (bình tĩnh) "Huynh đệ, ta hiểu sự bất mãn của các huynh. Nhưng võ học không phải chỉ là một con đường, mà là nhiều con đường khác nhau. Ta chỉ đang đi trên con đường của riêng mình, và không có ý định chiếm đoạt vị trí của bất cứ ai."

Hồng Dương và những đệ tử khác im lặng, ánh mắt vẫn đầy sự nghi ngờ và tức giận. Nhưng Bách Lân chân nhân lại nở một nụ cười sâu xa hơn, nhìn quanh những đệ tử và nói:

**Bách Lân chân nhân:** "Các ngươi nghĩ rằng ta chỉ dạy cho một mình Bạch Đồng Tử sao? Sai rồi. Hắn có thể tiến bộ như vậy là do tâm hồn tự do, không bị ràng buộc bởi những quan niệm cứng nhắc. Các ngươi đã tu luyện bao năm nhưng vẫn không thể nhìn thấu được sự tinh túy của võ học, bởi vì các ngươi chỉ biết đi theo lối mòn."

Những lời này khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Các đệ tử cúi đầu, không dám nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ bất mãn

Bab berikutnya