webnovel

Chương 3:(Phần 2) Thử thách bất ngờ

**Chương 3: Thử Thách Bất Ngờ**

Khi Bách Lân chân nhân vừa rời khỏi, không khí xung quanh trở nên căng thẳng như sợi dây đàn căng hết cỡ. Các đệ tử đứng xung quanh, ánh mắt dò xét hướng về phía Bạch Đồng Tử, người đang đứng ung dung, tay cầm cây sáo ngọc, nét mặt thản nhiên nhưng cũng đầy cảnh giác.

Hồng Dương, với đôi mắt lóe lên tia tức giận, tiến lên một bước. Mặt hắn đanh lại, tay siết chặt chuôi kiếm, giọng đầy mỉa mai:

**Hồng Dương:** "Ngươi... Ngươi nghĩ rằng chỉ với vài chiêu trò của mình đã có thể lấy lòng được sư phụ sao? Ta muốn xem ngươi thực sự có bản lĩnh gì mà được người ưu ái đến thế!"

Những lời thách thức sắc bén như lưỡi kiếm, lướt qua không gian. Hồng Dương rút kiếm ra, hướng mũi kiếm sắc bén về phía Bạch Đồng Tử, ánh mắt đằng đằng sát khí. Không một chút do dự, hắn lao tới, ý định rõ ràng muốn dạy cho Bạch Đồng Tử một bài học.

Bạch Đồng Tử nhìn thẳng vào mắt Hồng Dương, không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi. Cậu chỉ nhếch mép cười nhẹ, từ từ đưa cây sáo lên môi, bắt đầu thổi một bản nhạc. Từng âm điệu trầm bổng vang lên, giai điệu ai oán rầu rĩ như tiếng khóc của người mẹ mất con, như tiếng thở dài của những linh hồn lang thang vô định.

**(Miêu tả tâm trạng và không gian xung quanh:)**

Trời nắng chói chang bỗng chốc trở nên âm u lạ thường, mây đen kéo tới từ bốn phương, như muốn che phủ cả bầu trời. Gió nổi lên, cuốn theo những đám lá khô xào xạc, mưa bắt đầu rơi, từng giọt một, nhưng chỉ trong chớp mắt, những giọt mưa trở nên dày đặc và mạnh mẽ hơn, trút xuống như trút nước, xối xả không ngừng.

**Hồng Dương** vẫn tiếp tục tiến lên, nhưng dần dần, hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng. Mưa rơi xuống như những hạt đá lạnh buốt, đập mạnh vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy đau nhức. Mỗi hạt mưa như thể nặng cả ngàn cân, rơi xuống từng đợt, từng đợt, làm Hồng Dương lảo đảo. Dù hắn đã tu luyện nhiều năm, nhưng vẫn không thể chống lại được sức mạnh kỳ lạ từ bản nhạc của Bạch Đồng Tử.

**Hồng Dương:** (cố hét lớn, nhưng giọng đã run run) "Ngươi... ngươi làm trò gì đây?"

Bạch Đồng Tử không trả lời, chỉ tập trung vào việc thổi sáo. Âm nhạc của cậu tiếp tục lan tỏa, từng nhịp điệu như đánh vào tâm hồn của tất cả những người xung quanh. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, rơi xuống mạnh mẽ như những mũi tên băng giá, đâm sâu vào da thịt, thậm chí còn khiến các đệ tử khác phải rút lui về phía sau để tránh cơn mưa kỳ lạ này.

**(Miêu tả nội tâm Bạch Đồng Tử:)**

Bạch Đồng Tử cảm thấy một luồng sức mạnh từ sâu thẳm trong lòng mình dâng trào, như dòng suối ngầm tuôn trào không ngừng. Cậu nhận ra rằng, trong mỗi nốt nhạc, mỗi lời thơ, cậu đều có thể kết nối với thiên nhiên, với sức mạnh vạn vật xung quanh. Và ngay lúc này, cậu đang thực sự trải nghiệm điều đó, không chỉ với bản thân mà với cả những người đang đứng trước mặt.

**Hồng Dương** cuối cùng quỳ xuống, kiếm trong tay rơi xuống đất, ánh mắt đầy kinh hãi và bất lực. Hắn không thể tin rằng, chỉ với một khúc nhạc, Bạch Đồng Tử đã có thể làm hắn trở nên thảm bại đến vậy.

**Hồng Dương:** (hạ giọng, giọng run run) "Ngươi... ngươi thực sự đáng sợ..."

Cơn mưa vẫn tiếp tục trút xuống như trút giận, khiến cả sân luyện tập ngập trong nước. Nhưng trong mắt Bạch Đồng Tử, đó không phải là sự tức giận, mà là một sự thức tỉnh. Cậu nhận ra rằng, sức mạnh của mình không chỉ nằm trong tay kiếm hay quyền cước, mà còn nằm trong sự sáng tạo và khả năng biến hóa của tâm hồn.

Bách Lân chân nhân từ xa quay lại, nhìn cảnh tượng trước mắt, nụ cười nhẹ trên môi trở nên sâu sắc hơn.

**Bách Lân chân nhân:** "Bạch Đồng Tử, ngươi đã bắt đầu hiểu được ý nghĩa thực sự của võ học rồi."

Những lời nói này như khép lại một chương mới trong cuộc hành trình của Bạch Đồng Tử, mở ra những khả năng vô hạn phía trước mà cậu còn chưa khám phá hết.

---