webnovel

Kết Thúc Isekai

Fantasi
Sedang berlangsung · 30.6K Dilihat
  • 40 Bab
    Konten
  • peringkat
  • NO.200+
    DUKUNG
Ringkasan

Chạy trốn, chạy trốn, chạy để sống! Những thế giới rộng lớn đầy đủ ánh sắc của ngày tận thế chứng tỏ khả năng Akira sống sót đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình. Anh mơ hồ khi được đưa đến thế giới tàn nhẫn, tuyệt vọng khi tìm kiếm con người của mình, mộng tưởng ngay cả trong mơ. Anh sẽ tìm kiếm bản thân giữa sự hỗn loạn và ranh giới sống chết vì đối với Akira, anh biết chúng chỉ là những quy luật tất yếu của tự nhiên. Rồi anh sẽ lại lách qua chúng để tiếp tục thực hiện mục đích tầm thường của mình

Chapter 1Chapter 1: Nhật Ký

"..."

[Sao lạnh thế này]

[Xung quanh chỉ toàn khói, bụi và những kiến trúc độc lạ...]

[Mọi thứ, đối với mình vẫn thật mơ hồ, ký ức loáng thoáng về bản thân...Mình muốn nhớ lại nó, chỉ là quá đau khi tìm sâu thêm]

[Sự thật, chân trời mới và cả tính chất của mọi vật thể]

[Có lẽ đây thật sự là isekai]

.

.

.

.

Thứ Tư, 12/07/2017

"Xin chào mọi người, tôi là biên tập viên của đài truyền hình..."

Đúng vậy, đó là lời nói trên tivi

Xin chào, tôi là Akira hiện đang sống cùng gia đình bốn người, kiểu gia đình mà vợ chồng hoà thuận sinh trai gái đều nhau ấy~Mà hôm nay là ngày đặc biệt, tôi biết điều đó

Nay là niềm vui của tôi khi bọn họ đều đi vắng để đăng ký cho đứa em yêu dấu Natasha một trường trung học ở Đức, vâng! Nó rất đáng iu chứ không muốn nói là Perfect!

"Kỳ lạ? Mình để cái điều khiển ở đâu nhỉ...? Mà khoan, mình bật tivi từ lúc nào?"

Well, cả bộ quần áo tôi treo trong phòng cũng biến mất, khó hiểu...

"Hôm nay sẽ là một ngày mới tốt lành."

Lúc này thời tiết đang có sự giao thoa giữa hai mùa nên tôi cảm thấy mức nhiệt khá ổn định, nó đang dao động từ 27,7 độ đến 29,2 độ, tổng quan mà nói thì tôi thấy nó vẫn dễ chịu chán

"Ah! Mặt trời sáng quá!"

Đủ điều kiện để tôi cuộn tròn trong chăn và tiếp tục đánh một giấc...

"Hít...Hà, cục bông mềm mại này."

Cái ác đã chiến thắng, tôi đành phải để nó kiểm soát cơ thể nhưng nó lại điều khiển cơ thể tôi bấm từng số hòng xin thầy giáo cho phép nghỉ một buổi học, chịu thôi~Sự tà ác chiếm quyền điều khiển mà~

Ngày 07/05/2018.

À thì...Tôi làm mất cuốn nhật ký nên tạm thời tôi sẽ chép mọi thứ lên quyển sổ tạm thời này nhé

Hmmm...Đầu xuân, theo tôi thấy thì nó là mùa của sự nảy nở hay được tôi phóng đại hơn, nâng tầm hơn thì là Toái Suynh~

Nghĩ đi nghĩ lại thì...

Nó cũng là mùa của những căng thẳng học đường trong năm học mới bắt đầu, xét theo phương diện của những cậu bạn học dốt...fi~fi~

Cuộc sống bắt buộc ta phải học mặc dù ta đều biết nó chỉ là bước đệm để Con người có được khởi đầu dễ dàng. Bên tôi bắt đầu nhập học là từ tháng năm, cày cuốc chín tháng cũng là đến sinh nhật của tôi

74% nhân loại từ khi được sinh ra đã từng được ngồi trên ghế nhà trường, e hèm! Thống kê mang tính tham khảo mở ngoặc tôi thấy trên tivi bảo thế đóng ngoặc oosp!

Nếu tính số năm cần học theo đất nước này thì, tôi phải trải nghiệm hai năm mầm non, chơi bời năm năm Sơ cấp, phì phèo bốn năm Trung cấp, cày cuốc ba năm Cao cấp và thêm vào đó là bốn năm Đại học. Nhưng nếu tôi muốn tiến thêm tý kiểu như...Cho cuộc đời thêm phần chắc chắn hơn ấy, thì có lẽ sẽ mất thêm ba đến bốn năm học mở rộng để lấy bằng thạc sỹ~

Người ta thường nói, học chưa bao giờ là đủ, có người học hết Đại học mà vẫn tiếp tục học đến ba mươi, ba mốt tuổi....Thật đáng nể vì nếu xét theo tuổi thọ của Con người thì ta sẽ thấy nó rất ngắn, thoáng chốc tôi đã trở thành thiếu niên, thoáng chốc tôi lại đến tuổi ông chú trung niên rồi thoáng chốc lại lẩm cẩm ù ù cạc cạc. Tính ra Con người sẽ dùng đến một phần ba thời gian chỉ để ngủ, một phần bảy quãng đường chỉ để học đấy OMG! Hmmm, nhưng tôi biết, học là công việc cả đời và nó miễn phí

Nếu tôi khó tính thì có thể sẽ nói việc học phải trả cái giá là thời gian nhưng well, dù không học thì tôi cũng phải trả giá bằng thời gian. Mà để tôi có thể mở rộng tầm hiểu biết, mở rộng nền tảng tư duy, suy nghĩ, phát triển và khai mở nhiều tiềm năng bên trong mình thì nó là một cái giá xứng đáng

"..."

Well...

Thật khó tin khi tôi đã thật sự viết nhật ký dài đến vậy, tôi cảm thấy mình bắt buộc phải viết vì dù gì thì tôi đã bước qua năm học mới. Cấp ba, trường học này sặc mùi tri thức, ai nấy đều mang cặp kính đụt cận trĩ nhưng trông rất thư sinh, nho nhã. Ánh mắt thâm quần của bọn họ cũng khiến tôi có sự đồng cảm, bên cạnh đó là bọn họ rất đẹp, hê hê~

28/06/2018

Ôi tháng sáu...Tháng mà những cây bông của mùa tết nở rộ...

Tháng mà ta sẽ được lì xì và ăn những chiếc bánh tét có nhân cùng sự hạnh phúc khi ở bên gia đình

Ý nghĩa của việc lì xì sao?

Ý nghĩa duy nhất của nó ngoài dạy hư lũ trẻ về cách tiêu tiền, phá của ra thì còn ý nghĩa gì hơn ngoài xả vận rủi...?

Chúng có thể có được giờ phút thoải mái nhưng đưa tiền cho bọn ranh ấy hoang phí quả đúng là một tội ác

"Hú!"

Lúc này tôi đang rất hưng phấn vì đống bài tập quá đơn giản, đạp xe thật mạnh nhưng trọng tâm lại hướng về phía trước để gia tốc. Đoạn đường tôi hay đi luôn chạy ngang qua cửa hàng bán Lan và mỗi lần ánh mắt tôi tập trung đến chị nhân viên có gương mặt mờ nhạt thì tâm trí tôi lại nghĩ đến câu hỏi trước kia -Lan đạp xe đến trường mất 200 km/h- Fufu! Buồn cười~

10/10/2018

Tôi khai nhận...Tôi là con người rất lười viết nhật ký. Có lẽ tôi phải có áp lực thì mới chuyên chú vào thói quen viết suy nghĩ lên nó

Haizzz~

Nhớ quá~

Tôi nhớ tới sinh nhật mười sáu tuổi vài tháng trước của mình, nhìn cuốn nhật ký chỉ dài đúng một trang giấy nhưng nó lại chứa quá khứ đến gần nửa năm quả thật thú vị, kiểu như tương lai không thể thấy trước nhưng phạm trụ thời gian khi được nói đến quá khứ ta lại cảm thấy nó cao siêu nhưng thực chất ta vẫn có thể cầm, nắm hay thậm chí là ghi nhớ, suy diễn gần chắc chắn của quá khứ. Ví dụ như cuốn nhật ký này chẳng hạn, nhìn thì chỉ mới một trang giấy nhưng thật ra tôi đã trải nghiệm cuộc sống hơn nửa năm kể từ lúc mới viết dòng đầu tiên lên mặt giấy, trải nghiệm nó lâu nhưng ngược lại thì cảm nhận là nhanh, lúc này tôi lại cầm cái quá khứ đó lên đọc quơ quơ đã liên tưởng được nửa năm đó...Cũng thú vị nhỉ?

À phải rồi, hơi lạc đề nhưng hôm nay tôi được họ hàng tặng cho một chiếc mô tô bản giới hạn mà bản thân có chủ ý đến mấy tháng trước, tuy chưa nói với ai nhưng thật vui khi họ biết nó và tặng tôi. Chậc! Tôi lại có thêm động lực để học rồi...

Àh quên mất. Dạo gần đây tôi có nghi ngờ bản thân mắc căn bệnh ảo tưởng nhưng không nặng lắm. Kiểu như tôi bắt đầu có những giấc mơ không chắc chắn về thế giới~Nhìn thì không có vấn đề nhưng nếu hiện tượng ấy lặp đi lặp lại nhiều lần thì nó hẳn phải vì một nguyên nhân nào đó

Hmm...Chắc là...Không sao đâu, nhỉ?

12/10/2018

Hôm qua tôi vừa được crush tỏ tình, đại khái là Nathar chủ động ôm tôi rồi mới thổ lộ. Trong ngày hôm đó, tôi lại được gia đình đưa đi du lịch đến một nhà hàng sang trọng, tha hồ gọi các loại hải sản tươi sống và khi nấu chúng lên thì đỏ chót...Thịt rất ngọt, khi cắn lại rã ra sợi cơ và hương vị lại đậm đà, hình dáng bắt mắt. Nó khiến tôi tiết ra cực kỳ nhiều hormone hạnh phúc, sự trùng hợp của hạnh phúc tiếp xúc đến linh cảm nói cho tôi biết bản thân đang càng ngày ổn định mặc dù tôi vốn cảm thấy bản thân mình rất hoàn hảo, không thấy bất thường ở đâu luôn~?

Chờ chút...Sao tôi hay quên thế nhỉ? Lúc ấy đột nhiên tôi nhận ra có một bóng người tôi chưa từng thấy hay bất cứ ai chú ý đến, có lẽ tôi đã nhìn nhầm? Hoặc hình như bữa tiệc này đã dư ra một người, tính kể chuyện này ra nhật ký thì...

Pfff~Bỏ đi

Tôi cảm thấy thật ấm áp, bọn họ cho phép tôi được tắm hồ bơi cùng các chị gái xinh đẹp, được nhảy nhót bung lụa mặc kệ tất cả, ehehe~Tình thương của gia đình, tôi thích nó. Dù rằng đã có bạn gái nhưng trông cô ấy khá lơ đễnh, kiểu như...Không quan tâm lắm đến sự đời mà trong mắt cổ chỉ có mình tôi thôi ấy?

20/10/2018

Chà chà, nay tôi vẫn làm được những bài kiểm tra vì nó quá dễ đến mức không cần phải học. Việc nắm giữ điểm số đối với tôi mà nói là hoàn toàn không cần thiết, nếu được hiện tại tôi có thể lập tức tự tiến cử bản thân đến những ngôi trường top đầu thế giới sau khi tự mình nghiên cứu các bài kiểm tra của họ, những bài đánh giá năng lực phải nói sao nhỉ...?

Cực kỳ dễ?!

7/11/2018

Tôi thắc mắc rằng tại sao đề thi với các dạng bài tập trên mạng lại khác xa đến thế? Nó nâng cao đến khái niệm không gian, triết học, tôn giáo và cả xã hội. Quay lại nhìn chính bản thân mà xem, tôi cảm thấy mọi thứ có thật sự hợp lý sau tất cả...Tôi có phỏng chiếu về quá khứ, tìm chút sự hiểu biết của bản thân để cố gắng giải ra một dạng toán hình học lớp 7. Không thể tin được một bài toán lớp 7 có thể khiến tôi mất hai mươi tiếng để tìm ra cấu trúc, dạng toán đấy? Như mở thêm một chân trời mới thật sự!

Hiện tại là tháng 12/2018, lại sắp sang một năm mới rồi, haizzz...Vậy là tôi cũng gần mười bảy rồi hah~

Nhanh thật, mới đó đã sắp kết thúc một năm học đầy hoàn tá tràng. Hiện giờ tôi đang ôn tập cho bài kiểm tra vào ngày hôm sau, chỉ là...Tôi vừa suy nghĩ đến qúa khứ

Tôi không nhớ bất kỳ ký ức nào về 15 năm trước ngoại trừ một vài mảnh vụn lặt vặt của thời cấp 1, 2 và của vài tháng trước đó, nó khiến tôi không ngừng sản sinh ra tâm lý lơ đễnh với mọi thứ xung quanh. Tình cảm mà tôi có dường như đang thất thoát đi đôi chút mỗi lần chú ý đến quá khứ, càng kỳ quái hơn khi thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy một dạng nào đó của thế giới thông qua tiềm thức...Hà~Hà~ Khái niệm trừu tượng quá nhỉ? Tôi tự hỏi mình có thật sự bị bệnh tâm thần không đấy

Well, dù sao thì...Tôi cũng đang cố nhớ lại thời điểm khi tôi còn học lớp 1, có lẽ tôi nhận thấy một chút sự đề phòng đối với những người xung quanh nên cũng từ đó mà cơ chế kỳ quái hoặc có thể là năng lực kỳ quái trong tôi được tôi kích hoạt, khuôn mặt bọn nhóc luôn mờ nhạt, chớp giật, mặt mũi lộn tùng phèo cả lên mỗi khi tôi truy cứu ký ức

Dù sao thì,...Tôi vẫn sẽ quay trở lại quỹ đạo cũ, no problem~

20/12/2018, Uhmmm...Dạo gần đây tôi khá~Là để ý thế giới xung quanh nhiều hơn một chút. Welp! Một con chó bốn chân vặn ngược ra sau đang đi lại trên đường phố ư? Hmmm...Yeah, ừ thì, mọi người đều nuôi đàn chó như thế và tương tác rất bình thường với chúng nên...Chắc là nó bình thường?

Thật kỳ lạ khi bây giờ tôi mới chú ý đến các đặc điểm ghê tởm của bọn chúng và hình như là chỉ có tôi mới nhận thức được điểm kỳ quặc đó. Từ lúc bắt đầu thấy nhiều chuyện rất bình thường trong cuộc đời nhưng tiềm thức của tôi lại phỏng chiếu ra các dạng cảnh báo nguy hiểm khi chiếu theo lăng kính người quan sát, càng nhận thấy sự bất bình thường tôi ngày càng gặp nhiều sự kiện trùng hợp đến nghi ngờ nhân sinh...Tôi không chắc lắm nhưng nó khá là trùng hợp "trong sự ngẫu nhiên...?"

Tôi bắt đầu nhận ra nhiêù sự trùng hợp là lúc tôi đặt bút viết dòng nhật ký đầu tiên của năm 2017, sau đó khoảng nửa năm trước tôi lại nhìn nhận rõ sự trùng hợp đáng sợ ở lần Deja vu. Ban đầu tôi còn nghĩ mình ảo tưởng nhưng một số tiên đoán ngay sau suy nghĩ ấy của tôi lại ứng nghiệm nhiều và rõ ràng đến mức! Đầu tôi như đóng băng! Đông cứng lại khối óc chỉ còn sót một chổ không bị làm sao để chổ ấy tập trung cho việc xử lý cái thông tin vừa hiện hữu

Uhm~Để tôi nhớ kỹ kỹ xem nào. Dựa theo một chút ký ức tôi nhớ mang máng thì khi ấy bản thân tôi bắt gặp nhiều sự trùng hợp và nó diễn ra hằng ngày, tôi từng ảo tưởng rằng "ah~Có lẽ là thế giới này vốn không có thật, mọi người đều được sinh ra để tiếp xúc với cậu, để kiểm soát cậu thôi Akira~" Chà...Nó làm tôi hãi hùng khi nghĩ đến, đặc biệt là trong những lúc sắp vào giấc ngủ. Ai mà không sợ khi đột ngột isekai trong lúc ngủ đâu chứ? Những thứ bí ẩn được tạo nên bởi tâm trí tôi khi suy xét đến nhiều sự kiện trùng hợp như thế khiến tôi ớn lạnh nên bản năng sinh ra hoang tưởng ám ảnh

Còn lại thì là mấy cái trùng hợp khá nhỏ nhặt ví dụ như mỗi khi tôi có ý định đi xa hơn trong âm thầm thì thường gặp phải nhiêù sự cố khó hiểu. Khung giờ của mọi người sẽ bị xáo trộn, công việc đột ngột ập tới, trời sẽ nóng đến 36 độ mặc dù đang là 17 giờ chiều, nếu tôi chịu đựng mà tiếp tục thì phương tiện sẽ bị hỏng hoặc dạ dày sẽ không ổn bla bla bla,...Well, tôi cảm thấy mình như là trung tâm của thế giới fufufu~

01/02/2019

"Pùm!"

Âm thanh của sinh nhật tuổi mười bảy của tôi được cất lên, tôi được toàn thể học sinh trong trường nhiệt tình gửi đến những lời chúc tốt đẹp, những lời gửi gắm ngọt ngào, được mọi người trao những bức thư cùng ngôi sao giấy mà họ đã làm trong suốt một tuần liền, chỉ với những thứ đó...Tôi đã khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc, thật quái lạ khi tôi vẫn luôn hạnh phúc thì tôi nên cảm thấy bình thường trước hành động đó chứ? Sao phải cảm động đến rơi nước mắt được nhỉ? Hmmm...Sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn tôi chạy trên các dãy phố vui chơi, dẫm lên bãi cỏ xanh tốt trong lòng nảy sinh ý muốn đến một nơi nào đó kích thích hơn, ví dụ như phóng cả trăm cây số qua mặt công an giao thông chẳng hạn

Tôi không muốn đêm nay lại kết thúc nhanh chóng như vậy

"..."

"..."

Phải vậy không?

Loại cảm giác ngờ ngợ này chỉ xuất hiện khi tôi viết nhật ký, từng thông tin trước khi như được khai sáng khiến cho tôi cảm thấy những suy nghĩ trước đó thật sai lầm. Cái cảm giác sai lầm này đến từ từng lại trải nghiệm mà tôi vốn cho là nó bình thường nhưng khi truy xuất đến nguồn gốc thì lại lo sợ

Khuôn miệng bọn họ khi mở ra để mời gọi tôi luôn có các ám thị xấu xa nào đó, có lẽ là tôi đang băn khoăn với đám bạn trước mặt không vì một nguyên nhân nào cả?

...

Tôi đã nghi ngờ bọn họ

Liệu tôi có đang hạnh phúc?

Hmmm...Đồ ăn ngon, Con người hoà đồng...Đầy đủ vật chất

Chắc là...Có?

Có...? Ôi trời, tôi nghi ngờ lý trí bản thân quá

Tôi không khẳng định được, tôi vừa có ý thiện cảm nhưng dường như tôi lại không thấy hảo ý của đối phương giống như bên ngoài bọn họ biểu hiện, nó làm tôi cảm thấy xa lạ quá~

03/02/2019

Nothing, tôi chả biết viết cái gì vào đây cả~

Hôm nay tôi cảm thấy thật là lạ~Vì sao nhỉ?

24/02/2019, tôi vừa nhận được một cái Email của vài nhóm người, bọn họ tự xưng mình là, "Con người". Thật kỳ quặc! Mà dù sao thì tôi cũng ấn vào tham gia vì tò mò, nhưng sau một hồi thì có lẽ tôi phải thay đổi nhận xét bọn họ là lũ quái thai đi vì cách hành văn của họ khá thu hút, ít nhất là nó rất thu hút tôi nên tất nhiên tôi đã có một buổi offline với bọn họ trong vài tiếng

Nhóm người có đầy đủ cả nam lẫn nữ và họ đều hành xử rất thân thiện, tuy ánh mắt bọn họ đa phần đều tập trung chú ý xung quanh nhưng tôi vẫn có một buổi offline không bị gián đoạn bởi hội thoại ngượng ngùng của đôi bên. Chỉ là một vẻ mặt kỳ lạ nhìn tôi chằm chằm, tôi không rõ ý muốn của anh ta nhưng tôi khá là bị thu hút bởi khuôn mặt đó

"..."

Lời này hình như hơi gay, nhỉ?

Tôi không gay!

19/04/2019, dạo gần đây tôi khá lười...Tôi đã bỏ bê việc học được một thời gian, kỳ lạ là dù tôi có đi đâu thì gia đình tôi đều biết và đến tận nơi để đón tôi về cứ cách một tuần

Bọn họ có chắc là dò GPS mà nhìn ra nơi ở của tôi đấy chứ...? Ew~Cái này..., đáng sợ thật!

23/04/2019

!!!@@!!!

"!!!"

Shet!

Tôi phải viết những dòng này vào nhật ký vì lỡ may nếu tôi đi tù thì mong rằng, sẽ có một ai đó biết được hành động lần này của tôi là do đâu!

Ôi trời ôi trời ôi trời...

Hai ngày trước, tôi suýt thì động tay vào một người lạ đi ngang qua đường. Cô ấy rất xinh, có lẽ là idol mới nổi gần đây và tôi không phải một kẻ sát nhân nhưng cô ấy cứ phóng một luồng aura khiến tôi bồn chồn không yên, tôi muốn ra tay với cô gái đó...!

Từ ngày hôm đó đến nay, tôi cố kiềm chế con thú trong người mình, ngăn nó nhắm đến cô ta. Tôi không phải một gã bệnh hoạn...Tôi không phải! Tôi có thể nhận thức được hành động của mình sẽ gây hại như thế nào cho xã hội, phải không? Phải không? Tôi không biết, không biết...Tại sao tôi lại muốn hại cô ấy?!!

Tôi bắt đầu thở dồn dập mỗi khi nghĩ về cô gái đó luôn đấy, kể cả là bây giờ, khi viết từng con chữ. Cái đệch! Hơi thở của lo lắng, đầu óc của tôi đang phân vân giữa nhiều lựa chọn quan trọng trong cuộc đời...Ôi trời! Ôi trời! Ôi trời! Tôi phải làm sao bây giờ!!?

25/04/2019

Ôi trời ôi trời ôi trời ôi trờiiiii!!!

Tôi không kìm lòng được cảm giác muốn giết cô ta! Tam quan của tôi như bị biến dạng méo mó khi tiếp xúc với hình thể ấy, lệch lạc đi khi nhìn thấy con nhỏ đó xuất hiện trong đầu mình! Chẳng lẽ tôi thật sự là một tên biến thái?!!

"..."

Đ...Đáng sợ quá...

.

.

.

.

Tôi đã trầm ngâm hơn nửa ngày với các quyết định cứ xoay vòng quanh bản thân, một mặt suy nghĩ về cách thoả mãn dục vọng còn mặt khác thì khẳng định bản thân vẫn còn giữ được đạo đức cơ bản nhất của một người bình thường cần có, đó chính là nhân tính. Tuy đã nắn nót trong từng hành đông và suy nghĩ mỗi khi nhìn thấy cô ấy nhưng sau lần đó thì tôi ăn không ngon, không thể ngủ đủ giấc, chập mạch trong sinh hoạt vì tâm trí cứ lúc nào cũng hướng về phía cô idol đó

Tôi sợ...Cái cảm giác buông thả con quái vật bên trong khiến tôi lo sợ, sự tự do mình đang có được, niềm hạnh phúc trong cuộc sống và sự may mắn của tôi khi bản thân mình chính là tên may mắn được sinh vào trong gia đình hoàn hảo, sống trong một môi trường hoàn hảo về mọi mặt

"..."

"Ưh...Ưh~"

Tôi sợ pháp luật sẽ giam giữ tôi vĩnh viễn, nếu không có pháp luật có lẽ tôi đã mặc sức buông thả mọi thứ...Thứ pháp luật chó chết! Chẳng có kẻ hở nào để tôi lách luật, có chổ nào để tôi giết cô ta mà không phải chịu bất kỳ hình phạt nào không? Chắc chắn phải có chứ?! Tôi biết chắc chắn phải có! Một nơi nào đó tôi chưa đi qua

27/04/2019

Tôi đã xin gia đình, cho phép tôi được đi xung quanh vài trăm dặm với mục đích là thư giản. Tuy cái lý do như shiet! Nhưng họ vẫn chấp nhận, họ có biết được tôi đang suy nghĩ như thế nào không? Ý định thật sự của tôi ấy!? Hmmm...Có lẽ họ sẽ rất sốc, đau khổ vì biết bọn họ đã tạo ra một tên tâm thần bệnh hoạn

Hàaaa~Bây giờ, hiện tại việc tôi cần làm nhất lúc này chính là tìm kiếm mọi ngóc ngách, tìm cho ra một nơi mà ít người tới nhằm thực hiện dục vọng đang mãnh liệt ăn mòn vào tính cách của tôi

.

.

.

.

Chỉ là...Thế quái nào nơi đâu cũng đông đúc hết vậy!?

Khốn nạn! Khốn nạn!

Tôi phải làm gì bây giờ?

Tôi mong muốn điều gì? Tôi...Tôi muốn được giết cô ta!

Tôi chẳng có nguyện vọng nào khác ngoài giết chết con bé đó! Tại sao tôi phải làm thế?

Cô ấy không có mối thù nào với Akira này! Và chúng tôi thậm trí còn chưa giao tiếp với nhau...Tôi đã khóc rất nhiều, tôi cắn răng kìm chế bản năng thú tính nhưng càng kìm chế tôi sẽ càng đau khổ. Sự hưng phấn, kích thích đang vụn vỡ khi nhận ra mình còn quá sợ hãi trước việc bị phát hiện

10/05/2019

Ôi trời..., tôi thấy không ổn chút nào

Những ngày nay, trong lúc ngủ tôi cứ có cảm giác ánh mắt của đám đông đang nhìn mình, và cái cảm giác đứng trước một tập thể mà bản thân không thể nhìn thấy nó thật sự rất khó chịu, sợ hãi...

Tôi không chắc lắm nhưng...Cái cảm giác đó luôn mơ hồ đầy áp lực, bồn chồn. Khốn nạn! Nó làm tôi sợ...

Đây không hẳn là loại bị bóng đè vì khi ấy tôi vẫn còn trong giấc mơ. Tuy nhiên, tôi vẫn mơ hồ cảm thấy có điều không ổn ở bên ngoài khi mình đang ngủ. Liệu có con quái vật nào đội lốt những người thân trong gia đình đang đứng trước mặt tôi mỗi đêm chỉ để nhìn ngắm gương mặt không phòng bị của tôi không? Tôi sợ...Cảm giác sợ bị phát giác này. Có phải họ sẽ xé toạt lớp da che giấu là gia đình của tôi suốt bấy lâu nay nhằm để giết tôi vì tôi đã thấy được sự thật?

11/05/2019

Sự đáng sợ vào buổi sáng khiến chiếc áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi đã xác minh qua sự khuất xạ của ánh sáng với mặt kính ngay cạnh đầu giường. Sau hai ngày đầu nhận ra sự khác thường, tôi đã chuyển cái tủ kính đó bên cạnh mình để ánh trăng có thể chiếu thẳng bóng dáng đó nếu có kẻ thật sự đêm nào cũng đứng trước giường nhìn bóng dáng đang ngủ đó của tôi. Và nhiều ngày, việc chiếc kính không được lau cũng như tôi có bôi thêm một dung dịch hút ánh sáng khắp gương nên bây giờ tôi mới nhìn rõ...

Nó...

Cả một quần thể mỗi tối luôn đứng trước giường và quan sát hình dáng ngủ của tôi. Đông, rất đông! Cái quái gì thế này!??

30/05/2019

Tôi chết mất! Tôi chết mất! Tôi chết mất!

Ai sinh ra đều là giấy trắng nhưng có lẽ tôi vốn đã là một con quỷ! Không làm gì, không chịu áp lực nào nhưng tôi lại bị suy nghĩ đó ám ảnh...Tôi đã sụt cân, mất ngủ dạo gần đây, thường hay xuất hiện ảo tưởng cùng nhận thức xuống cấp do thiếu ngủ. Cô gái đó khiến tôi điên đảo, nghĩ đến cách thức hành hạ cô ta khiến tôi không ngừng run rẩy vui sướng, cô gái đó...Grrrrrrr!!! Grrrrrrrrrrrr!!!! Tôi vốn là một con quái vật...Mà...

12/10/2019

"..."

Chà...Tôi không biết viết gì vào đây...Tôi chỉ vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký này và cầm lên thôi, chỉ có vậy...

Nói sao nhỉ...Gần nửa năm tôi mới đụng tay vào cuốn nhật ký, nó luôn nằm phủi bụi trên gác xếp và chờ từng ngày được tôi tìm thấy

"Xin lỗi em moà~"

"Em đừng buồn, được chứ? Death Note?"

Hehe~Cái tên nghe thật sự rất ngầu. Có lẽ nó sẽ trả lời tôi vào một ngày nào đó...Yep! Một ngày không xa!

"Hàaa..."

Nửa năm qua tôi sa đoạ quá~

Tôi bắt đầu hút thuốc, chích một ít heroin, pú một ít bầu ngực sữa của bạn gái...Cuộc sống nay đối với tôi khá mãn nguyện ngoại trừ ý muốn giết người cứ lảng vảng trong đầu hết lần này đến lần khác. Tôi đã cố kiềm chế và thác loạn vào những buổi tiệc, cắn ma túy để giải thoát, gia đình còn khuyến khích tôi pú thêm một vài loại nặng đô hơn như flakka, tôi còn biết cách điều chế nó ở nhà thông qua bọn họ hướng dẫn nữa chứ!?

Pfff, gia đình này bắt đầu kỳ quái hơn rồi đây...Bọn họ không ngừng khuyến khích tôi bú heroin để giải toả phiền muộn. Bây giờ lại tôi đột ngột nhớ đến phát hiện cả một quần thể luôn quan sát tôi mỗi khi tôi vào giấc vào hơn nửa năm trước. Thật kỳ lạ vì tôi đã quên béng luôn chuyện đó, tôi muốn tìm hiểu vì sao tôi lại quên đi chỉ khi tôi lật lại quyển nhật ký và đọc nó thì thực sự tôi mới nhớ đến nỗi kinh hoàng đó

"Haizzz..."

Bây giờ tôi khá bình thản, sau khi chích vài liều thì tôi đã nghĩ thông suốt hơn, cũng điềm đạm hơn tý nên mới suy nghĩ sâu xa mà viết vào đây...Hàaaa. Tuy là sâu xa nhưng tôi còn chẳng viết đến 30% suy nghĩ thật sự của mình, đúng là...

01/11/2019

Tôi vừa quen biết một người khá thú vị, gã đó là người luôn nhìn chằm chằm vào tôi vài tháng trước, khi tôi có một buổi offline với nhóm "Con người" đó. Hắn dễ dàng làm tôi có cảm tình, thật kỳ lạ khi một thằng con trai luôn để ý đến từng cử chỉ tự nhiên của gã con trai khác

Tôi không chắc...! Hy vọng tôi không là gay hoặc cầu mong tôi sẽ là loại lưỡng tính. Thoáng chốc mà thời gian chúng tôi ở với nhau đã trôi qua 9 tiếng rồi, pfff tôi quý gã ta quá đi mất. Lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh đến vậy,...Suy cho cùng thì thời gian là tương đối mà nhỉiii~

Gã ta giới thiệu mình là B...Kỳ quặc lắm nhỉ? Tuy tôi vẫn cùng B hàn huyên nhiều giờ đồng hồ nhưng tôi vẫn có cảm giác như đang trò chuyện với chính mình vì gã ta rất hiểu tôi, hiểu chính con người của tôi...Thật có cảm giác đồng cảm~

"..."

Hôm nay chung quy lại thì tôi thấy khá là thoả mãn~

14/11/2019

Những buổi hôm nay chúng tôi cứ đâm đầu vào nhau...À ý tôi là chơi game, trò truyện, đọc manga, xem anime ấy. Tôi và cậu ta khá ăn ý trong khâu ra quyết định

Nhóm bạn của B cũng vậy, rất tự nhiên và tôi hài lòng với con người của họ. Cuộc sống của tôi đã được bọn họ vẽ thêm nhiều màu sắc, nhiều thứ mới lạ lần đầu tôi được nhìn thấy. Chúng... Rất đẹp! Thật muốn phá hủy nó để được quan sát biểu cảm chân thật đó, như Anime vậy. Biểu cảm trên Anime tôi để ý thấy ngoài đời rất ít ai có được nét mặt đó

18/01/2020, chính xác là ngày 17 tháng 1 của năm nay! Chỉ còn vài phút mới đến ngày 18

Phew~

Tôi chưa bao giờ thoả mãn đến thế, nước miếng tôi chảy dãi trong suốt buổi tối tra tấn cô ấy. Cô Idol đó hành xử vô cùng Con người, khi bị tôi tra tấn thì dựa theo bản năng mà cầu cứu nhưng có một chút lí trí để suy nghĩ nhiều thứ khiến tôi rất ưng ý, B là người đảm nhiệm vị trí xoá dấu vết nên tôi vừa mừng nhưng cũng vừa lo sợ. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác tra tấn con bé trong nhiều ngày đến khi nó chỉ còn một cái xác lạnh ngắt. Không có quá nhiều máu chảy ra vì tôi được B chỉ dẫn phương thức, tôi khá thích ở điểm ấy. Không tốn nhiều sức nhưng vẫn thoả mãn ham muốn, cũng chẳng tổn thương ngoài da mà vẫn lành lặn, rất thích!

"Chụt chụt." Tôi vừa hôn hai cánh tay đắc lực của mình

"Làm tốt lắm Kratos, làm tốt lắm Nasus!"

Tôi đã bẻ các khớp ngón tay biến dạng, nghiền vỡ xương đòn của nó và làm mọi cách khiến con bé phải gào khóc xin tha. Lạ thay, tôi chú ý đến mỗi lần con bé la hét là lần đó sẽ xuất hiện một vụ chấn động tạm thời trên bầu trời

Hiện tượng đấy tôi gặp nhiều rồi nhưng nó khớp đến quái lạ, liên tục làm chao đảo không gian xung quanh...Tôi nghĩ điều đó chắc chắn là siêu năng lực?

Hmmm...Pfff!!! Có thể là do tôi quá mong muốn được chạm tay đến Ma thuật nên mới có suy nghĩ viễn vong đó, nó vốn là hiện tượng bình thường mà? Có lẽ chỉ là sự trùng hợp hoặc con bé quá xui xẻo khi chấn động đó lại vô tình ăn khớp với tiếng la hét của nó khiến tôi phải làm thêm nhiều thử nghiệm khác

"Phù!"

Ngay khi giết con bé thì tôi đã để B thu dọn. Tuy rất lo lắng, một chút là sợ hãi vì bản thân đã giết người, chưa kể còn có bên thứ hai biết đến...Nhưng tôi tin B. Con bé đột ngột đọc lên những câu chú ngữ kỳ lạ trước lúc chết, mắt tự động xoắn lại đến khi biến mất, trong miệng không ngừng đọc một ngôn ngữ nào đó trông tối nghĩa

Well, tôi không sợ lắm vì dù gì thì tôi cũng đã giết nó. Người chết thường có hiện tượng mắt xoắn lại với nhau nên welp! Con bé chết hẳn rồi, yên tâm~

Phew~

Khá đặc biệt, tuy ban đầu biểu hiện của nó rất tuyệt vời nhưng sau đó dần trở nên miễn cưỡng, B đã ngay lập tức vác xẻng đập nó thật mạnh. Cái đầu gần như được chia ra làm hai, có lẽ là làm vật phẩm cho hai chúng tôi trang trí cũng nên...Hahaha~Tôi có liếc nhìn gương mặt của nó nhưng hiện giờ khuôn mặt đó đã trở nên mơ hồ trong ký ức của tôi. Quái gở thật...

26/01/2020,

Dạo gần đây thường có nhiều hiện tượng kỳ dị xuất hiện trong đời sống của tôi nhưng điều tốt là những chấn động trên bầu trời đã biến mất. Chỉ là...Hiện tượng kỳ dị này khá khó nói vì lúc này tôi đang viết đều phải dựa vào trí tưởng tượng cùng linh cảm mách bảo, giúp tôi nặn ra một câu chuyện tổng thể hoàn chỉnh trong đầu rồi nhờ đó tôi mới viết vào trong những trang giấy. Chuyện là, vô số hình ảnh con người đột ngột xuất hiện làm tôi choáng ngợp nhưng vài giây sau nó lại trở nên mơ hồ khó nhớ. Thế thôi.~

Hmm...Còn tin gì nữa không nhỉ?

"..."

À, tiếp đến là tôi được cô bạn gái thông báo rằng sẽ tổ chức đám cưới khi chúng tôi tốt nghiệp...Hmmm...Tôi đã không vui khi nghe tin tức đó

Ah! Tôi không phải là một tên bắt cá hai tay, tôi rất chung thủy và tất nhiên...Tôi cũng khá phấn khởi sau khi nghe tin nhưng một mặt lại cảm thấy không xứng đáng...Tôi đã giết người đó! Haizzz~Mong rằng...Ngày diễn ra buổi lễ sẽ đến thật muộn

"..."

Tôi có hạnh phúc mà...? Chắc thế? Những cảm xúc khi đón nhận thông tin của cô bạn gái và cảm xúc khi chờ đợi đám cưới ấy diễn ra đều chung một tần số, hoặc...Tôi đang lo sợ...Tôi không biết?! Tôi đang nôn nao trong người khi đang viết dòng nhật ký này

Chúng kháaaa~Là gượng ép...Chẹp, để tôi nói nó...Ừ, nó rất gượng ép nếu tôi bảo tôi hạnh phúc

01/02/2020, tôi đã mười tám tuổi và nghe nói tuổi này chính là giai đoạn của người đàn ông...Đúng vậy, thời kỳ sung mãn đang ở ngưỡng sắp phun trào. Tôi vừa trải qua cơn đau mắt đỏ nhiều tuần liền, nó khiến tôi suy kiệt, khó chịu và sợ hãi.

Nhiều lỗ to nhỏ gây nên cơn đau rát từ từ lở loét dưới bờ môi, cơn đau ở hốc mắt luôn đến bất chợt khiến tôi không dám mở màng tinh thể ra quan sát, nước mũi cứ suốt ngày chảy ròng làm tôi tốn một hộp giấy cho hai ngày sử dụng, nhiệt độ cơ thể thì tăng cao báo cáo dấu hiệu bị sốt...Cơ thể tôi sẽ không sao chứ? Sẽ không bị mù chứ?

Lúc đó tôi đã nghĩ như thế và trong nhiều ngày liền, các thương tích ngày càng tụ tập nhiều hơn trên người tôi khiến Akira này phải co rúm người lại trong lo sợ. Đôi mắt đỏ như máu, thỉnh thoảng còn chảy ra một chất dịch trắng, tôi đoán đó là mủ mà google có nhắc đến

Bonus: Đúng thật, Chữ tôi sẽ rất xấu sau khi tôi lành và đọc cuốn nhật ký này

25/02/2020

Phew~Ba tuần...Hơn ba tuầnnnn!!! Để lành hai bên mắt đấy!

Đùa nhau à....!

Nhưng sau cùng thì...Tôi đã được chữa khỏi! Húuuuuuu!

Ôi trời, tôi cứ nghĩ mình sẽ mù hẳn luôn cơ. Cái bóng tối tràn ngập trong suốt nhiều ngày liền đó, hơi thở cũng nghẹn họng, cơn đau rát cứ tấn công tới tấp khiến tôi mong mình được chết trong nhẹ nhàng để không phải bị nó ảnh hưởng đến đời sống sau khi được chữa khỏi

Ôi trời~Cuối cùng cơn ác mộng đó cũng qua khỏi. Không hề có hậu di chứng nào để lại và trong lúc bị bệnh, tôi thường đi khám bác sĩ nhưng hầu như chẳng có bác sĩ nào quan tâm đến hiện trạng của tôi và nói nó là bình thường. Nhưng tôi thì khác, tôi đã nghe B nói đây là dấu hiệu của việc chịu áp lực từ chiều không gian, đây là mức nhẹ nên tôi còn sống sót chứ nếu mà thêm một chút có lẽ sự tồn tại của Akira đã biến mất. Dẫu vậy thì tôi không nghĩ cái này lại liên quan tới phạm trù không gian nên hơi bán tín bán nghi bởi tại sao lại tập trung vào tôi cơ chứ? Người bị không gian đè lên lại là Akira này...Quá vô lý? Haizzz...Bây giờ tôi cảm thấy thật khác biệt

20/03/2020

Tôi vừa cùng bạn gái quan hệ suốt mấy tiếng liền, tôi khá phấn khích khi trông thấy cơ thể của em ấy nhưng ngay sau đó lại hơi ớn lạnh bởi phản ứng hời hợt đó. Người con gái thích đồ ngọt bởi hương vị của ẻm là ngọt ngào, dễ thương, đáng yêu...Ẻm cũng rất chiều chuộng tôi và cũng là một cô gái tài giỏi chuyện giường chiếu

Chỉ là hôm nay...Uhm...Nét mặt của em ấy khiến tôi có chút...Chỉ một chút...Ớn lạnh...Shiet! Tôi đã vô thức chú ý đến từng chi tiết trên gương mặt của ẻm nên mới ám ảnh đến ngày hôm nay! Có lúc tôi cảm tưởng mình đang chịch một con manocanh cao 1m6 vậy, miễn cưỡng lắm thì tôi chỉ nhắm mắt hoặc dùng tư thế doggy, bla bla để không nhìn thấy nụ cười pha loãng vẻ thoả mãn mà đôi lông mày không hề nhướng lên đó...

Tôi khá sợ, từ lúc nào mà tôi lại trở nên sợ hãi khi ở một mình với Nathar? Khi còn nhỏ tôi thường ở một mình với ẻm cơ mà? Vô lý! Sao tôi lại sợ ánh mắt dò xét của cổ vì mình đã có suy nghĩ tránh né cô ấy cơ chứ...

"..."

Well, có thể là do tôi đã phóng gần hết trung tình trong đêm qua nên mới rơi vào trầm ngâm suy nghĩ

Tch! Dù có chấn an bản thân đi nữa thì nỗi sợ vẫn cứ ám ảnh tôi...

01/04/2020

À...Ừm...

Tch! Tôi chẳng có chút hứng thú nào khi đặt bút lên viết cả

01/09/2020

Tôi...À thì...Ờm...

Hôm qua...Ờ...Tôi chỉ đơn giản là đi dạo...

28/11/2020, well...Tôi không biết nên viết cái gì nên chắc tôi sẽ tóm gọn cụ thể nhiều tháng trong vài dòng chữ

Tôi xác định rằng B chính là bạn thân...Etou~Rồi thì, bạn gái tôi luôn miệng lẽo đẽo theo tôi có ý muốn kiểm soát...Tôi nghĩ thế nên đã cố cắt đứt quan hệ với cô ta

Ghi chú: cô ta chắc chắn là Yandere, yèa yèa,Totally 300%!

Nhà trường khá phức tạp sau khi biết tin tôi có ý định rời đi, bọn họ cứ thúc dục tôi phải ở lại thành phố, họ còn gọi cả cảnh sát tuần tra đến kiểm soát khu vực của tôi nghiêm ngặt. Có lẽ tôi chính là một thí nghiệm quý báu của bọn họ nên mới nghiêm ngặt đến thế...Fufu~Đặc biệt ấy chứ

.

.

.

.

"Haizzz..."

Quả nhiên tôi vẫn nên thổ lộ thật với cuốn nhật ký

Hiện giờ tôi đang rất hoang mang. Đột ngột là tâm điểm của sự chú ý từ phía cảnh sát hoặc theo ảo tưởng của tôi thì chính là tâm điểm của thế giới. Mọi thứ bất chợt ập tới khiến tôi lo lắng vì lúc này tôi cứ có cảm giác mình đang là con chim bị nhốt trong lồng...Đúng vậy, là cảm giác tự do muốn giải thoát! Sự tự do!

"..."

Đôi lúc, tôi sợ rằng...

Khi mình nhắm mắt...Chính mình sẽ đi qua một thế giới khác hay nói thẳng ra là tôi sẽ chính thức mở mắt ở hiện thực. Mọi thứ ở đó đều tàn khốc và chết chóc...Chúng không hề như tôi hình dung, một thế giới đầy rẫy nguy hiểm và bài xích bản thân tôi đây. Mọi hình tượng về một thế giới mới đều bị dập tắt khi tôi liên tưởng đến viễn cảnh đáng sợ đó

Bọn họ có thể là thấy tôi nguy hiểm nên quyết định phong ấn, từ đó tạo ra một ký ức giả rồi nhốt tôi vào trỏng. Nếu như tôi thức tỉnh ở thế giới đó, tôi sẽ yếu đi vì những ký ức hạnh phúc trong thế giới cũ, từ đó liên kết đến việc tôi sẽ dễ dàng bị đánh bại...

Vì sao tôi lại có suy nghĩ ấy ư?

Chính tôi đã và đang dần nhận thức về một thế giới giả tạo xung quanh tôi. Có lẽ khu phố này quá bình yên trong khi ngoài kia nghe nói lại rất hỗn loạn, chém giết lẫn nhau...

Tại sao tôi lại cố đánh thức bản thân?

Nơi tôi sống tuy rằng khả nghi nhưng nó bình yên và tươi đẹp, đầy màu sắc của sự sống tuy...Tôi không hiểu...Tại sao tôi lại cảm thấy cô đơn đến vậy? Xung quanh tôi là một xã hội đông đúc Con người nhưng vì sao nó lại không tạo ra cảm giác được quần thể bảo vệ mà chỉ có loại suy nghĩ "bản thân không nên tồn tại ở đây"?

1,5/02/2021

Tuổi mười chín, có lẽ tôi đã cảm thấy độ nổi loạn trong người mình. Người ta nói không sai, từ vị thành niên đến tuổi 22 thường mới hết độ tuổi để nổi loạn. Bây giờ tôi không còn sợ những kỷ luật hay luật pháp. Tuy mức độ nhận thức của tôi về pháp luât có tăng nhưng tôi là nhân vật chính! Là một kẻ được thế giới yêu mến, mọi người yêu mến và học lực cũng đạt xuất sắc cơ mà! Tôi cảm thấy mình ưu việt hơn mọi người tưởng tượng, những lời khuyên, những lời can ngăn của bọn họ, nghiêm khắc của bọn họ dù có đả động đến tâm lý của tôi thì đều bị nhận thức gạt phăng đi

Tôi đã nghe theo lời B và thử tìm cách hoà hoãn buổi lễ đám cưới, cậu ta thao túng tôi khá hiệu quả. Tôi chỉ do dự một lát liền mở lời hoà hoãn buổi lễ trước mặt gia đình của cổ. Khi nhìn thấy câu nói ấy của tôi, sắc mặt của đại đa số đều khó coi. Bọn họ mất hơn một ngày chỉ để đi theo tôi khắp mọi nơi nhằm giải thích và muốn tôi đưa ra đầy đủ lý do...Mặc dù tôi đã nói hết nước hết cái với bọn họ là mình muốn đổi đối tượng

Tôi càng lúc càng cảm thấy khó hiểu với hành động của họ...?

Việc làm của tôi có là gì? Gia đình họ không theo tôn giáo, cũng chẳng theo tâm linh nên chả có phong tục tập quán. Nhà cổ cũng khá giả nên không cần nhà khác gánh...Vậy thì việc gì họ phải cư xử như âm hồn phiêu bạt lải nhải miết thế? Trông tôi như sinh vật bị nhốt trong phòng thí nghiệm ấy, đệch! Bọn họ cố tình quản thúc tôi trong cái đô thị tươi đẹp này! Chắc chắn! Chắc chắn là như thế!

Đệch! Nhầm kịch bản rồi. Đây đáng lẽ là kịch bản cuối đánh dấu cho sự kết thúc của câu truyện do tôi nghĩ ra vì đấy là thứ mà tôi lo sợ nhất...

05/02/2021

Tôi bắt đầu tìm kiếm trên thanh công cụ về chủ đề, "Thế giới giả lập" trong những ngày qua

Thật ngạc nhiên khi chúng được tìm kiếm rộng rãi, nhiều số không đến mức tôi nghĩ rằng số liệu đã bị lỗi. Bên trong từng trang là một loạt video, hình ảnh cũng như chú thích về con người ở đây

Vậy ra, không chỉ có mình tôi có loại cảm giác đó nhưng tôi không tin vào nhiều video trên này. Chúng khá giống với cắt ghép, chỉnh sửa vì chất lượng rất sắc nét nhưng tôi lại cầu mong những gì trong video nói là thật

14/02/2021, một tuần sau tôi lại đi offline cùng hội nhóm, tôi và bọn họ tổng hợp những chuyện dạo gần đây và phân tích từng hành động của nhau

Đây mới đúng là sắp xếp tự nhiên chứ không phải dạng sắp xếp giả tạo bên kia! Bọn họ phân tích khá đầy đủ về hành động của gia đình và người quen của tôi

Dù không muốn tin nhưng tôi khá chắc...Gia đình mà tôi sở hữu vốn không được bình thường. Họ hàng, người quen bấy lâu nay của tôi ai nấy cũng không được bình thường và thế giới cũng luôn bất ổn chứ không yên bình như bề ngoài của nó

16/02/2021

Hiện tại đang là 3:00 PM. Tôi đang lái xe băng qua đường cao tốc để đến một nơi nào đó giải toả tâm trạng

Dạo gần đây tâm trí tôi khá nát vì chìm đắm trong từng tệp tin của nhóm "Con người" ấy gửi lên. Từng video, hình ảnh của các bản thể của họ nhưng lại tách biệt hoàn toàn với chính họ. Theo tôi thấy thì nó như "người song trùng" nhưng khác ở chổ những người đó lại có một cuộc sống hoàn toàn giống với bản thể

Cả những video chứa nhiều thông tin đáng sợ nhưng kích thích trí tỏ mò nữa. Tôi đều chìm vào dãy dữ liệu mà cái nhóm ấy gửi riêng cho tôi khiến trong mấy ngày qua tôi phải khổ sở bởi có quá nhiều thứ để lựa chọn. Chính vì thế mà lúc này tôi muốn đi một chuyến đến đâu đó xả stress, một nơi đủ khiến tôi kinh tởm trước cảm xúc xung quanh nhưng cũng khiến tôi phải thoả mãn nếu chà đạp họ xuống dưới chân

19/02/2021

Yelo~! Yelo~!

Tôi vừa trở về sau ba ngày loạn lạc ở chốn Tokyo, vừa đặt chân đến con đường quen thuộc thì một cảm giác chột dạ đột nhiên xâm lấn tôi từ khắp mọi nơi. Cứ như thể, sự trong sạch của tôi bị mọi người nhìn thấy sâu trong đáy lòng vậy

Cảm giác trần như nhộng đứng trước đám đông, bản thân thì chột dạ mà phát hoảng muốn la lớn lên nhưng bị bản năng kiềm chế ngăn lại, điều này không đúng với bầu không khí cho lắm...Nhưng tôi không thể tránh đi được, tôi chỉ vừa về thôi đấy!

20/03/2021

Grrr...

Grrrrrr...

Bọn họ cấm túc tôi một tháng trời!

Đây không phải cấm túc, đây là bắt cóc! Giam giữ! Tại sao? TẠI SAO!!!

Tôi thấy khó chịu, vô cùng khó chịu khi bản thân chính là tâm điểm của mọi sự thu hút. Các người nghĩ tôi không để ý đến sao!

Giả dối! Dối trá! Tất cả đều là sự lừa dối!

Lũ con người luôn dùng đến vẻ mặt giả tạo để nghiền ép tâm trí tôi nên tôi mới tìm một nơi để giải toả cảm xúc! Tôi đã quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng khi tiếp xúc với từng khuôn mặt quen thuộc!

Lũ con người!!!

Chỉ vì biết được tôi đã lẻn ra ngoài nên bọn họ đã nhốt tôi vào một căn phòng kín!

30/05/2021

Tôi bắt đầu tìm kiếm đám người trông giống tôi giữa đám đông, tôi làm vậy vì B hướng dẫn tôi cách thoát khỏi đây bằng cách này và tôi đã bắt được một tên trông như tôi của năm 15 tuổi. Tuy nét mặt có hơi khác nhưng chung quy thì cứ same same nên bị tôi tóm~

.

.

.

.

Quả thật...Tôi lúc này đã bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nhìn ngắm quanh cảnh xung quanh nhưng không một ai chú ý. B đã làm một cách nào đó để che giấu được tôi khỏi dòng người đông đúc nhưng vô hồn

Đến giờ tôi mới nhớ lại khung cảnh mình bị nhốt tận một tháng và đối chiếu với tình cảnh hiện tại. Sau khi nhận thấy có điều bất thường thì tôi tự hỏi

"Tại sao tôi đã nhận ra phần lớn thời gian mình ở Tokyo thì nơi đó vốn không có người ở và quên béng luôn vấn đề ấy khi quay về?"

Khi đứng giữa đám đông, thường thì người ta sẽ không còn là chính mình. Khi đặt tâm thế vào người quan sát thì tôi lại có nhiều nhìn nhận khách quan hơn đối với hoàn cảnh hiện tại, sự bình tĩnh giúp tôi có các đánh giá chính xác và đồng thời là một trí nhớ tốt. Dựa vào đó tôi đã tìm thấy nhiều vấn đề trong quá khứ, dường như luôn có một thế lực nào đó luôn che đậy đi từng mảng vấn đề của thế giới

Ngày...Bỏ đi!

Tôi khá chắc tôi vừa quên đi một chuyện gì đó rất nghiêm trọng! Tôi phải viết! Tôi phải viết! Tôi...

Hôm nay là thứ 6 năm 2021, vài tháng sau khi tôi đến tuổi mười chín...Tôi đã trốn khỏi cô bạn gái và cùng B đi lang thang trong nhiều ngày mà không rõ bản thân có thật sự muốn? Có lẽ ý định của cậu ấy là muốn tôi trông thấy diện mạo bên ngoài của "thế giới". Hẳn là vậy, chỉ là...

Ừ thì...Nó vẫn thế?

"..."

Nhỉ?

Hmmm...Chẳng có ai ngoài hai chúng tôi. Dường như có một làn ranh nào đó tồn tại ở hiện thực, B từng nói nếu đi qua làn ranh ấy sẽ đến với một thế giới khác. Tuy là tôi có tìm hiểu về đa vũ trụ nhưng sự thật là tôi lại không tin tưởng cái khả năng "bản thân chạm vào làn ranh thực tại sẽ đi qua thế giới song song"

Vì cơ bản khá giống lý thuyết "Bước Nhảy Không Gian" nhưng ở đây là đi qua cả một vũ trụ rộng lớn...Nhưng welp! Có lẽ tôi thật sự tin vì vừa rồi trong lúc tôi còn chưa viết xong thì khi B dẫn tôi ra khỏi con hẻm, bên ngoài đã hoàn toàn là một xã hội con người, nơi mà đâu đâu cũng xuất hiện nhiều cá thể mang nhiều hình dáng quái thai, ghê tởm nhưng vẫn được chấp nhận

Thứ ba, ngày @@@

Shiet! Emojiiii!!!!!!

Tôi lỡ tay vì quá xúc động nên vô tình xé một trang nhật ký trước đó...Đệchhhhh!!!

Haizzzz...Tôi của bây giờ đã có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ về các quyết định của mình. Tôi sống trong sung sướng đã quen nên khi phải nơi đây mai đó khiến tinh thần tôi khá mệt mỏi, tuy rằng có xe nhưng chúng vẫn ủ rũ khó tả

Tôi đã luôn có ý định trốn tránh và muốn chạy khỏi vòng tay của gia đình, mọi người xung quanh. Muốn thoát khỏi cái cảm giác khoá chặt mà ta chẳng thể hành động gì được, chỉ là khi tự mình sinh tồn mới khiến tôi ngộ ra một số nuối tiếc

Bên trong căn nhà đó, tôi luôn cảm thấy ngột ngạt, lo sợ bởi sắc thái của mọi người,...Nó làm tôi sởn da gà mỗi khi chăm chú nhìn lên ánh mắt của bọn họ. Haizzz yaaaa~Nó vừa chân thật lại có chút dò xét xen lẫn trùng lặp liên tục. Tình thương của họ không hẳn là thật nhưng nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, nhiêu đây đã đủ cho tôi yên phận ở trong đó

Bây giờ thì hay rồi, tôi đã giết người. Từ ngày người con gái đó bị tôi giết thì cũng là lúc tôi nhận thức được các hiện tượng kỳ dị xung quanh, cũng xuất hiện các chướng ngại bất thường mỗi khi tôi muốn làm cái gì đó không phù hợp với tự nhiên. Hiện tại nó chẳng còn là một căn nhà ấm cúng như tôi nghĩ mà dần trở nên kinh hoàng, lạnh lẽo và nỗi cô đơn sâu thẳm. Phóng lao thì phải theo lao thôi, chuyện đã đến nước này tôi cũng không thể giả vờ như không biết mà quay về yên phận ở trong môi trường đó

Ánh mắt của mọi người vẫn bình tĩnh nhìn tôi nhưng tôi lại ảo tưởng ra sự nghi kỵ sâu bên trong tròng mắt của đa số người xung quanh. Nó làm tôi nghĩ đến các thế thân đang cố ăn nhập vào xã hội Con người và tôi là một Con người chưa bị các con người đó nhắm trúng...Hoặc có thể là do tôi chưa đến mùa thu hoạch. Tôi luôn có cảm giác mình là một cá thể cô độc trong một môi trường tưởng chừng như quen thuộc nhưng hoá ra lại xa lạ kỳ quái, chứng ảo giác khiến tôi sợ hãi với thế giới xa lạ càng làm tôi nhiều lần phải giật thót bởi nhiều hình ảnh chập chờn xuất hiện trong đầu

12/07/2021

Nay là ngày thứ 1454...Phải không?

Kệ đi, tôi cảm thấy cực kỳ minh mẫn khi đặt chân đến nhà của cậu ta. Chuyến bay đã thuận lợi đáp lên một cây cầu lớn nào đó và tôi bước xuống giữa dòng người tấp nập

Khi ấy tôi còn khá choáng váng vì con người nhiều hơn tôi dự kiến nhưng tôi thấy B đứng đó, vẩy tay gọi tôi đến, chả hiểu sao...Khi nhìn thấy B thì tôi lại thấy bình ổn đến lạ thường. Nỗi sợ khi đến nơi lạ lẫm đã bị cuốn bay khi B vỗ vai tôi lên chiếc xe máy hello kitty và phần đuôi được trang trí nhiều phù hiệu bắt mắt

Chúng tôi chạy vòng quanh nơi gọi là Tokyo hào nhoáng này, chúng không có một bóng người, đèn điện vẫn hoạt động bình thường, các mảng anime vẫn xuất hiện trên các biển quảng cáo nhưng lạ thay...Không một ai xuất hiện?

Tôi tiến đến nơi ở của cậu ấy, tôi không nhớ mình đã leo lên đỉnh cái tháp này bằng cách nào nhưng khi trông thấy dãy hành lang trước mắt thì tâm tình liền buông lõng. Căn nhà ấy không lớn, tất cả chỉ là một dãy hành lang với các thanh kim loại bóng loáng được xây ở mũi nhọn của toà nhà chọc trời trên Tokyo

Tôi gọi nó là ban công thì đúng hơn vì nó không có mái che, mùi hương nơi ở của cậu ta cũng rất thơm...Nó khiến tôi vừa vào đã nhanh chìm vào giấc ngủ

Kỳ lạ, trong lúc ngủ tôi vẫn cảm nhận được không gian xung quanh...Tôi lại gặp hiện tượng Lucid Dream~Chắc là thế. Chúng cứ xoắn lại rồi xoắn lại đến khi bé bằng vài Femtometer, tôi cảm nhận được một loại áp lực được gây ra bởi trọng lực...Nó vô cùng vô cùng khó chịu. Một số xúc cảm đột ngột bộc phát khiến tôi vội vàng bật dậy mà nôn oẹ mất kiểm soát, cũng may là có gió thổi đống thức ăn vừa nôn bay lên không trung chứ nếu không thì...Ew~Có lẽ B sẽ đấm vào mắt tôi mất

Khi tôi tỉnh dậy thì đã không thấy B ở đâu nhưng khung cảnh vẫn ở đó, ánh sáng từ Tokyo chiếu tới khiến tôi bay bổng. Tôi tự hỏi tôi phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh hiện tại?

.

.

.

.

1,5/02/2022

Tuổi hai mươi, tôi thường mơ thấy Lucid Dream...

Tôi nhào nặn môi trường xung quanh theo ý thức của mình. Đôi lúc sẽ xuất hiện ảo giác trong chính giấc mơ, tựa như tôi đang chơi LSD vậy...Chả hiểu tôi khi ấy đã làm những gì vì lúc đó tôi điên thật sự. Tuy nhiên, dù đã trong Lucid Dream hay ngoài đời thì cô đơn vẫn chiếm trọn mọi cảm xúc của tôi

Nó...Trống rỗng

Trong mơ tôi đi ra ngoài và muốn mua một thứ gì đó...Mọi người vẫn thường vây xung quanh tôi vì tôi chính là tâm điểm của sự chú ý của không gì cả...Cảm xúc thì vẫn trống rỗng nhưng giờ nó bị tôi nhồi nhét thêm vài loại tiêu cực như căng thẳng, lo âu

Khi tôi ghé đến tiệm cafe, mọi người vẫn nhìn tôi bởi không gì cả...? Trống rỗng! Lúc tôi cảm thấy không vui...Tôi lại tự tưởng tượng trong mơ thêm một hiện thực nơi tôi cảm nhận sự trống rỗng thêm sâu sắc hơn để từ đó đắm chìm vào dòng chảy của thế giới ảo một lúc lâu với không một suy nghĩ

Sự trống rỗng này...Tôi không thích nó

Trống rỗng! Trống rỗng! Trống rỗng! Nó bắt buộc tôi phải tìm ra sự thật. Tìm ra một cái gì đó từ trong trí nhớ, cụ thể là gì thì đến giờ tôi vẫn không rõ

29/04/2022

"Điểm cuối Alpha"

Tôi không biết ý nghĩa ấy là gì nhưng B đã bắt tôi phải chép vào cho đủ một cuốn sách. Việc chép nó vào khiến tôi thư giãn đến lạ...Nhưng tôi đã tìm ra một mắt xích cho sự trống rỗng từ cụm từ ấy

06/11/2022, tôi vừa thấy bóng dáng ai đó cứ lấp ló xung quanh...Hoặc là tôi nghĩ vậy?

07/11/2022

Tối nay tôi ngủ cùng B trong chính căn nhà của mình, tôi không nhớ mình đã mua khi nào nhưng có lẽ là một vài ngày trước...B nói sao thì tôi tin vậy. Đêm nay cậu ta đã kể rất nhiều câu chuyện kỳ lạ và cùng tôi lên mạng tra những giả thuyết đen tối đến hết đêm

"Hàaa..."

Không hiểu sao nhưng khi tôi đặt bút vào quyển nhật ký thì bản thân lại mệt đến lạ thường, đây là lý do mà nửa năm qua tôi ít khi đụng đến cuốn nhật ký. Cơn mệt mỏi này không đến từ tế bào mà nó giống như sự xâm hại nhận thức, cảm giác nếu tôi biết càng nhiều thì tôi sẽ càng mệt

10/11/2022

Khốn nạn thật, bây giờ tôi cứ cảm thấy ánh mắt theo dõi của kẻ nào đó suốt ngày chăm chú vào tôi không hề có kiểm soát, chẳng biết gã là con người hay "Con người" nhưng tôi là loài quý hiếm vừa được tìm thấy hay sao mà bọn họ chú ý đến thế?

Không chỉ có một mà hàng trăm, hàng nghìn người dòm ngó cùng một lúc. Tôi chỉ mong đây là suy đoán và xuất phát trí tưởng tưởng tượng

12/11/2022

Chà...Quan ngại thật đấy

B nói thế giới này đã bị liên kết với thế giới trước nên nó đã bị đồng hoá. Nhưng tôi không tin tưởng mấy vì chẳng có gì chứng thực ngoài những khái niệm trừu tượng được nói ra từ cậu ta

18/11/2022

Tôi thường hay chú ý đến biểu cảm của mọi người. Trong cái thế giới này, tôi luôn cảm thấy bất an mỗi khi bản thân cứ nhìn chăm chăm vào ánh mắt của họ ngay khi cả hai chạm mặt nhau. Cặp sách đang trên tay ông chú đó bị tôi giật xuống rồi chạy đi vì sự hồi hộp và nét mặt điềm tĩnh của ông ta khiến tôi sợ hãi, đây là việc xấu đầu tiên mà tôi tự ý làm nhằm thay đổi bản thân

.

.

.

.

27/12/2022, tôi đã cẩn thận hơn khi chỉ liếc qua và ghi nhớ biểu cảm của bọn họ. Nếu không để họ biết được tôi có thể phân biệt được con người với "Con người" thì hầu như sống ở đây vẫn dễ thở hơn cái thế giới trước

29/12/2022, ngày hôm nay thật tuyệt...! Tôi không nhớ rõ bao nhiêu khẩu súng đã bị tôi đập nát. Giống như đang ở chiến trường vậy. Lần đầu tôi thử bắn một khẩu súng. Nó có độ giật đủ để tôi giật mình, cả khói khi viên đạn được bắn ra đều khiến tôi phải khó mà giữ được bình tĩnh. Nhất là cái âm thanh của nó, súng lục nhưng tiếng động mà nó phát ra rất lớn, thường là run cả tay trong mấy phát đầu

Nhưng khi ngày nào cũng bắn thì tôi bắt đầu thích nghi được với tiếng ồn cũng như sự lo ngại về súng. Tôi sẽ thầm tự nhủ "súng rất an toàn, súng rất an toàn" và thế là bóp cò, năm viên đạn được bắn ra thì hết bốn viên ghìm vào hồng tâm còn một viên thì suýt soát

10/01/2023, tôi có một linh cảm không ổn...Có vẻ như thế giới này có độ tương thích đối với từng cá thể sinh sống bên trong. Vì thế tôi càng rời xa xã hội thì tôi sẽ đánh mất đi ý thức cùng trí nhớ, cả khả năng ngoại trang để trà trộn vào con người cũng bị phát giác như thể bọn chúng sở hữu chiếc kính lúp có thể quan sát thấy đồng loại vậy

Trong nét mặt của đa số con người tôi gặp, tôi luôn khó chịu và chán ghét một cách vô lý. Tôi càng nghi ngờ hơn đối với mọi sự vật, sự việc từ lũ con người ngoài kia. Tại sao tôi lại có cảm giác này? Cuộc sống của tôi lúc trước quá hoàn hảo đến mức tôi phải nghi ngờ nhưng bây giờ tôi đã phải chật vật để thích nghi với môi trường mới, đáng lẽ chứng ảo tưởng của tôi nên kết thúc rồi cơ chứ?

1,5/02/2023.

Càng nhìn vào biểu cảm của con người tôi càng cảm thấy kinh tởm. Chả cần một lý do nào hết, tôi kinh tởm từ tận đáy lòng mình trước ánh mắt của bọn họ nhìn tôi

À phải rồi, hôm nay là sinh nhật của tôi tròn tuổi 21

Pfff, 21 không hẳn là tròn nhưng welp! Tôi thích~

Hmmm...21 à...

Có lẽ tôi sẽ tạm ngừng viết nhật ký một thời gian, hẹn gặp lại

.

.

.

.

Tháng 9 năm 2023.

Tuổi 21, tôi mắc căn bệnh ảo tưởng trầm trọng và luôn tự độc thoại với chính mình trong lúc làm chuyện điên rồ...Đôi lúc sẽ có B bên cạnh để tâm sự giải toả nhưng đôi lúc tôi lại muốn ở một nơi yên tĩnh để tự mình dày vò tâm trí nhằm thoả mãn yêu cầu nào đó từ bản thân. Cái tính cách điên loạn này giờ tôi mới nhận ra, vốn tôi đã điên như thế nhưng hiện tại tôi mới nhận thức rõ khi bình tĩnh trở lại

"Nhưng..."

Tôi không biết?

Tại sao khi tiếp xúc với cậu ây, tôi lại cảm thấy một sự gần gũi và đồng cảm đến khó tả. Cách nói của cậu ta rất tự nhiên, mọi hành động đều diễn ra vô cùng logic mà không có mùi giả dối nào. Cả cách cậu ấy ở bên tôi để giải toả nhiều cảm xúc, tôi cảm thấy...Tựa như B có thể hiểu được tôi hơn cả chính mình vậy

Thú thật đấy, cậu ta là phiên bản khác của tôi ở vũ trụ song song rồi tình cờ lạc trôi đến đây phải không? Tôi không chắc nhưng cậu ấy khiến tôi phải lệ thuộc vào B nhiều hơn, nhiều tới mức tôi chắc chắn sẽ mất phương hướng nếu không được B chỉ dẫn

1,5/02/2024, ở tuổi 22 tôi bấp bênh trong cuộc sống với nhiều suy nghĩ đen tối, nó bóp chặt từng hơi thở mà tôi sắp nuốt vào mỗi khi chui vào trong toilet

Cuộc sống dạo gần đây muôn màu đặc sắc, thật ngạc nhiên khi tôi lại đi theo con đường này...Haizzz...Quả nhiên, tương lai không thể đoán trước được haaaaa~Lũ người kia tiết lộ một ít về thế giới thông qua cái chết của bọn chúng

Ngôn ngữ mà chúng hấp hối đã được tôi viết ra một bản chữ cái không hoàn chỉnh nhưng tạm hiểu được chúng đang nói đến chúa hoặc thứ gì đó đại loại cho sự kết thúc

5/02/2024

Bây giờ tôi phải đi đến Hàn Xẻng một chuyến. Những quả boom, những địa điểm hoàn hảo đã được B đánh dấu lên tấm bản đồ nên có lẽ đây là phi vụ đầu tiên có quy mô lớn đến thế của tôi

"Hítttt!!!"

Hồi hộp quá~Tôi nghĩ mình có thể tẩu thoát thành công nhưng hiệu suất của những quả boom và số mạng người sẽ ít đến đáng thương nếu tôi không liều một phen, tiếp tục ở yên đó để tàn sát thêm nhiều con người còn đang bị thương nặng và chắc hẳn bọn chúng chỉ bỏ của chạy lấy người, dẫm đạp lên nhau để sống~

Một đất nước không có lịch sử, chẳng có cái mống gì đáng để tự hào nhưng vẫn luôn cho rằng bản thân có quyền để dẫm đạp người khác. Hết bợ đít Mông cổ thì đến Mẽo, có lẽ tôi đã đúng khi cho bọn chúng lên gặp chúa

30/04/2024, tôi đã dần xa lánh mọi thứ, vô vàn hình ảnh hiện lên trong mơ khiến đầu óc tôi choáng ngợp, suy nghĩ cứ phải là quay cuồng. Cái cảm giác áp bức vô hình từ cái trò xếp hình vuông nhão nhoét liên tục đập vào tâm trí khiến nhiều lúc tôi muốn vứt bỏ bộ não để tự giải thoát

Từng khối vuông lộ ra từng mặt phẳng càng tăng thêm áp lực đè nặng lên tâm trí, tôi không thể ngủ, lúc nào tôi cũng ướt áo mỗi khi thức dậy bởi mồ hôi

Tôi muốn ngủ, làm ơn! Tôi thật sự cần giấc ngủ

31/04/2024

Tôi đã xa lánh gia đình vài năm trời nhưng thú thật là tôi có chút nhớ họ..., tôi chọn cách đi ngược tuyến đường được B đánh dấu liền có thể quay về thế giới ấy nhưng chỉ là...Sau một lần lén quay về để quan sát thì cuộc sống của bọn họ đều bình thường mà không có một tờ thông báo mất tích của tôi

Tôi nghĩ việc tôi thay thế người khác vào thì liên tưởng cậu ta như cái bánh răng được nhét vào lỗ hổng ấy để thế giới tiếp tục vận hành một cách hoàn hảo. Nguyên lý hoạt động của thế giới chính là cần một kẻ được tôi cho là Akira đặt vô trung tâm để thay thế, xem ra những lời B nói hoàn toàn là chính xác...

17/09/2024, tôi vừa nghiện Anime từ năm 18 tuổi vừa nghiện tình dục vào năm 19 tuổi...Con người ở đây dễ dàng cho tôi nếm thử hương vị này. Cảm giác dễ dàng có được thành quả khiến tôi không trân trọng đến nó mấy. Ban đầu họ rất Stundere nhưng nếu tôi ở lại đó vài phút thì bọn họ đều tự động thả lỏng và mặc cho tôi muốn làm gì thì làm hệt như những manocanh mét 5, mét 6. Khi đi đến những thế giới khác tôi đều làm tương tự và thành công, hình như những thế giới ấy chỉ mới làm xong nền móng chứ chưa xây lên hoàn chỉnh. Chúng vô tình bị tôi phá hỏng khi bản thân tôi vốn là một tạo vật hoàn hảo của thế giới hoàn chỉnh trước

Pfff~Quá dễ dãi lũ con người à

.

.

.

.

Tuổi 23 ngày 1,5/02/2025, hôm nay là ngày sinh nhật của tôi...

Mọi thứ đang dần ổn định trở lại, tôi đã đi vào xã hội của loài người một khoảng thời gian. Đúng vậy, tôi vốn gọi bọn họ là loài người và lũ đần độn ấy sẽ có một cái biệt danh mới là "nó" mà tôi đặt ra nhằm phân biệt Con người với con người

Tôi đã lập Harem, tôi sẽ thoả sức yêu đương và ăn chơi. Đôi khi, tôi cũng suy ngẫm về những tháng ngày mà bản thân không bị tự kỷ bởi nhiều suy nghĩ xuất hiện trong vô thức...Có lẽ là năm 14 tuổi đổ xuống. Nhưng khi truy xuất quá khứ thì tôi lại chẳng nhớ rõ năm 14 tuổi của mình trông như nào, cụ thể hơn là ký ức...Vì nó rất mơ hồ nên thú thật thì tôi chẳng rõ đó là ký ức sai lệch hay vốn là ký ức gốc

21/03/2025, một xã hội văn minh, con người văn minh và đặc biệt là không có nạn đói, chết chóc, cả ô nhiễm không khí

"..."

Không phải nó quá hoàn hảo rồi sao? Dù tôi có đi đến đâu thì cũng vô cùng hoàn hảo! Nếu đã hoàn hảo như vậy rồi thì tại sao chỉ mới vài chục năm trước thế giới vẫn còn đang ở trong thời kỳ loạn lạc, nghèo đói? Nếu đã hoàn hảo thì mấy đoạn video giết chóc, cắt tiết ấy ở đâu???

Từng đất nước chúng tôi đi qua đều có sự kiểm duyệt thông tin sát vách, chúng còn cấm cửa một số nơi vô cùng thịnh vượng, hầu như là ngăn cấm với bên ngoài...Kể cả bản đồ thế giới cũng không có, khó hiểu thật đấy? Sách giáo khoa đều nói lời hay ý đẹp và che đậy mặt tối của thế giới trông thật ghê tởm nhưng tôi cũng không ở đây để cải cách bộ giáo dục

25/03/2025

Dù Con người hay con người thì nó vẫn làm tôi ghê tởm từ tận đáy lòng

Cái cách mà bọn họ đối xử với tôi đều có mục đích khác nhưng lại duy trì vẻ mỉm cười trông thật đáng sợ. Sợ là bởi tôi chẳng biết bọn họ đang nghĩ gì, tôi muốn kiểm soát tình huống nhưng không tài nào hiểu được họ thì làm thế nào để kiểm soát?

28/03/2025, tôi sợ...Tôi sợ cái cảm giác mà mọi thứ xung quanh đang cố chiếm hữu...Akira. từ nhận thức, ý thức cho đến hành vi đều chịu tác động bởi những thực thể nào đó khiến tôi sợ sự bất lực giữa cái không gian to lớn

Tôi...

Tôi cảm thấy có thứ gì đó luôn đi theo tôi ở mọi lúc. Luôn có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi mỗi khi chìm trong giấc ngủ hay đang tắm rửa. Không phải tôi đã đi sang thế giới khác rồi sao? Vậy thì thế quái nào...?

"Có tên biến thái nào tàn hình chuyên rình trộm bố? Khai mau!"

Có lẽ là thần linh quan sát nhân giới để kiểm duyệt bọn họ khi xuống âm phủ

Pfff~Dù không theo tôn giáo nhưng well, chả ai đánh thuế cho ý tưởng cả

Có lẽ nếu thật sự phải nói thì tôi ảo tưởng có nhiều thực thể bí ẩn luôn tìm cách giết tôi nên mỗi lần tấn công thì chúng chẳng gây tổn hại nào đến Akira này ngoài những ánh nhìn ghê rợn

09/09/2025

Tôi dần không tin vào những thứ hữu hình...Dù chạm hay nếm thử thì tôi vẫn không tin vào thứ mình nhìn thấy

Cảm giác rất khác biệt, tôi vốn tin vào pháp thuật hay những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy ví dụ như năng lượng tối hay vật chất tối, cả những chiều không gian khác nữa. Tôi cảm thấy chúng thật gần gũi đến quen thuộc. Tựa như chính tôi đang hoà làm một, cùng với dòng năng lượng hiện hữu xung quanh trong giấc mơ ấy nhưng lại không tin tưởng vào từng hiện vật mình đang chạm hay nhìn thấy lúc này

Dù làm mọi cách để các mong muốn của tôi xảy ra thì Trái Đất vẫn quay và môi trường vẫn thế, chẳng có một hiện tượng kỳ quái nào xảy ra cả

10/10/2025, tôi tin chắc rằng, thế giới song song có tồn tại...Không phải vì tôi nghe B nói rằng đi qua làn ranh là đến thế giới khác mà tôi có chứng thực cụ thể hơn, rõ ràng đến không thể chối cãi. Thỉnh thoảng khi tôi đang ngủ hay lúc tôi tập trung vào một cái gì đó thường sẽ nhìn thấy một chiếc hộp đen đang bao quát xung quanh, cả tôi cũng bị tôi nhìn vào từ mọi góc độ

Khá là ảo ma nhưng phải để ý lắm thì tôi mới nhận ra vì tất cả chỉ trong thoáng chốc rồi bộ não sẽ tự đào thải lượng thông tin đó ra bên ngoài thôi~Tôi nghĩ chắc là tôi có siêu năng lực nhưng phải làm trong vô thức, chắc thế...

Khi tiến sâu vào tiềm thức trong giấc mơ. Tôi đã đi đến một thế giới của những chú hề, cảm giác đau khi tôi nhéo má mình, hơi thở cũng nóng lên để thích ứng môi trường thì tôi liền biết được bản thân đã đi xuyên qua thế giới khác bằng giấc mơ

19/11/2025

Nhật ký có lẽ nên kết thúc rồi nhỉ? Hôm nay không có sự trùng hợp nào xảy ra...Hôm trước cũng thế, cả hôm trước nữa? Có vẻ tôi càng chủ động thì thế giới sẽ ít bài xích tôi hơn?

Tôi nghĩ khi bản thân đến tuổi 24 tôi nên viết dài hơn một chút~Và bỏ qua một số trùng hợp diễn ra nhiều như cơm bữa. Tôi cảm thấy dường như mình sắp tìm ra sự thật liên quan đến việc bản thân có tồn tại, càng có thêm động lực để tôi quyết định đánh boom một thành phố khác bằng khói độc

Tốc độ phát tán của loại boom này nhanh gấp mấy lần tốc độ âm thanh, quy mô cũng được B nghiên cứu chính xác là một thành phố, nó sẽ gây đột biến từng tế bào trên đường đi và suy giảm nhận thức nghiêm trọng về tình hình hiện tại. Quá được ấy chứ~!!!

21/11/2025

"Phew!!! Ô~Hô~Hô~!"

Cuộc chạy trốn thật là kích thích~

Bây giờ tôi đang nấp dưới tầng hầm được B đánh dấu dưới lòng đất. Bọn con người không hề tức giận với việc làm của tôi nhưng bọn chúng vẫn truy đuổi kẻ khủng bố này như một điều cần làm khi có khủng bố. Giống như khi ta ăn thì buộc phải nuốt mà không thể làm khác được ấy~

Sau cùng thì, tôi vẫn thoát.

24/11/2025

Hôm nay tôi khá đói nên có đi lấy một chút đồ ăn từ B. Cậu ta cũng đang chơi với tôi trò khủng bố nhưng nhìn cậu ta khá thành thạo trong việc chạy trốn nên tôi rất yên tâm về cậu ấy. Tôi chuẩn bị dọn dẹp mấy quả boom để đi đến một đất nước khác, hành trình tìm kiếm sự thật này vẫn còn tiếp tục

1,5/02/2026

Chà...chỉ còn vài tháng là đến tết, nhanh thật đấy. Tôi vừa tự mình cày liên tiếp 21 bộ Anime và tôi vừa phát hiện ra một điều

Cây Mai-Chan thường không được góp mặt vào đại đa số các bộ Anime hay Manga khác...Thật khó tin khi chẳng có bố nào vẽ nó xuất hiện, cây mai đẹp lắm mà~?

06/02/2026

Đệch! Éo thể tin được là tôi đã 24...Nó quá nhanh luôn ấy!?

Khi sự hiểu rõ của tôi về thế giới càng tăng thì việc tiếp tục viết nhật ký càng trở nên nặng nhọc. Đôi lúc tôi phải khó thở khi viết vài dòng chữ lên mặt giấy nên tần suất tôi chăm chút cũng ngày càng thưa thớt, bây giờ tôi phải lựa thời gian chuẩn xác mới có thể viết khá là phiền phức

Mà tối qua tôi vừa gặp một cô bé rất xinh đẹp, con bé tựa như bước ra từ giấc mơ kèm theo mong muốn thuần túy của tôi vậy...Ehehe! Em ấy tên Elther, ẻm mang mái tóc xanh pha loãng màu sắc của bạch kim khiến nó trông nhợt nhạt nhưng tuyệt đẹp vô cùng, từng lọn tóc óng mượt như sợi tơ khuất xạ với tia sáng làm ánh lên màu sắc rực rỡ khi tôi gặp em ấy

Đôi hàng mi trắng và tròng mắt xanh lá cây tinh anh làm cô bé tựa như một thiên thần vừa giáng thế để thoả lấp chổ còn thiếu trong trái tim, ẻm cũng trông như một cô tiểu quỷ cấp cao dễ thương vì vừa xuất hiện đã cướp đi trái tim của tôi vậy, vì chỉ có những con quỷ mạnh mẽ mới dễ dàng cướp đoạt trái tim của tôi thôi fufu~Có lẽ tôi là người may mắn nhất khi trông thấy một cá thể hiếm hoi như thế...Dường như tôi cũng cảm nhận được một sự tương đồng hay nói đúng hơn là mối liên kết giữa tôi với Ether khiến tôi vừa nhìn đã nảy sinh sự gần gủi với ẻm

Bây giờ ẻm sẽ đi đến các địa điểm được đánh dấu trên bản đồ. Tôi chỉ có thể liếc nhìn cô ấy thông qua hình ảnh phản chiếu từ điện thoại của B, có lẽ con bé không biết tôi nhưng tôi thì có...Hô~Hô~Hô!

10/02/2026

Tôi đã khá lúng túng khi gặp Elther ngồi trước cửa nhà mình...Dáng vẻ ngồi co ro nép sát vào cánh cửa khiến tôi cảm thấy thương hại nên muốn cưng chiều em ấy. Em dùng hai bàn tay nắm lấy một cánh tay của tôi rồi từ từ hạ xuống, đôi mắt Elther nhìn tôi tựa như nhìn một người quen khiến tôi trở nên nao lòng

Em nó đói và tôi đã tặng con bé một ly mì với đầy đủ topping cùng một hộp điểm tâm là quả thanh long được cắt gọn, xếp ngay ngắn từng lớp. Cô bé có vẻ như không ở lại đây vì Elther nói con bé không có nhiều thời gian, tôi cũng đành miễn cưỡng để em ấy đi vì dù sao thì...Đệch! Tôi muốn segsssss!!!

Tôi đã ghi nhớ gương mặt rồi lặp đi lặp lại cái tên của con bé...Thật kỳ lạ phải không?

15/02/2026

Hôm nay vẫn là cơm và trứng. Dạo này tôi đã ngưng đánh boom để chờ B phát triển kế hoạch. Công việc hiện tại của tôi lúc này chỉ đơn giản là tránh các hình ảnh tiêu cực từ thế giới

Không phải đùa đâu, thật sự là thỉnh thoảng trên bầu trời sẽ xuất hiện các dạng thông tin méo mó và xung quanh tôi cũng xuất hiện nhiễu sóng, lỗi hiển thị. Nhiệm vụ của tôi chỉ cần tránh va chạm hoặc bị thứ nhiễu ấy nhìn thấy là không sao hết, ban đầu tôi rất ngạc nhiên và lo sợ nhưng dần dần thì quen luôn nỗi sợ ấy haha~

20/03/2026

Nhiều tuần liền trôi qua, tôi không còn gặp lại thiên thần đó được nữa, có lẽ...Sau này duyên nợ sẽ mang em ấy đến với tôi nhưng chắc chắn là không phải bây giờ. Tôi nên tiếp tục cày thêm nhiều phần Anime khác nhau để quên đi cái cảm giác nhớ nhung thiên thần nhỏ bé ấy...Haizzz

.

.

.

.

29/03/2026

Cứ mỗi lần có bộ Anime tình cảm nào đó vừa ra mắt thì kiểu gì cũng có Đào-Kun góp mặt trong một số phân cảnh quan trọng. Hỏi thật đấy, không ngán à các nhà làm phim?

"Hmmm...."

03/04/2026

Ôi shiet! Hôm qua tôi vừa gặp lại cô bé đó

Trông em nó như học sinh lớp 9 với bộ ngực A Cup, vô cùng dễ thương~Ẻm mang bộ đồ đi chơi gồm một chiếc váy ngắn trắng tinh phối với một đôi tất đen, kekeke~~! Cùng với đó là áo hoodie hồng, bên trong chắc là áo sơ mi trắng bởi vành cổ có lộ ra ngoài. Trên người thì mang hai chiếc balo một trước một sau trông đáng yêu vô cùng nhưng không thể không nói nhìn em ấy khá cồng kềnh và vụng về. Shiet! Tôi yêu em nó quá đi mất

Cạnh mí mắt và hai má được vẽ những hình khối lập phương trông sáng bóng khi chúng được tô vẽ bởi ba màu sáng đặc trưng của hoàng hôn giữa màn đêm. Ẻm rủ tôi cùng B bắn phá với nhau trong các đô thị đông đúc người qua lại, chiếc mặt nạ đầu lâu ẻm mang theo là của nhân vật nào đó trong game Call Of Duty, hình tượng ấy khắc sâu vào trí nhớ của tôi

Bên cạnh là một khẩu súng trường thuộc dòng nào thì tôi không biết, trong hai balo chứa đầy đạn 7.62mm và nhiều boom khói, boom cay, súng điện. Wào, đến giờ khi tôi nghĩ lại mới thấy hai đêm qua chúng tôi đã điên đảo tàn phá mọi thứ kinh khủng như thế nào, cô bé khiến trái tim tôi ngày một rung động dữ dội. Liệu đây có phải là yêu? Tôi thật sự không biết hương vị của tình yêu chân chính là gì nhưng tôi nghe nói nếu tôi cảm thấy rung đông với ai đó thì đấy chính là yêu

Nhưng một điểm trừ là ẻm đã quen nhau với B từ trước. Welp! Cùng lắm thì threesome~

0x/0y/20xx

Đã lâu rồi tôi không viết một cái gì đó vào đây. Cuộc rượt đuổi đầy hỗn loạn mà chúng tôi gây ra khiến một ngày của bọn tôi luôn mất kiểm soát. Tôi thường chơi các chất gây ảo giác, trải nghiệm DMT vì mỗi khi tôi dùng nó thì chất DMT luôn khiến bộ não của tôi "bùng nổ", chính tôi đã tự mình điều chỉnh lại thế giới này sao cho mọi thứ đâu lại vào đấy bằng cách thay đổi trật tự của nguyên tử, tự ý tùy chỉnh hay thậm chí là xoá bỏ rồi thay thế các hạt cơ bản khác

Trình tự liên tục được tôi thay đổi mất đi tính tương tác ban đầu nhưng chỉ là một phần nano giây thôi~Sẽ chẳng có hậu quả nào xảy ra cả đâu

Lúc ấy tôi đẩy mạnh các hoạt động ở mức độ hạ nguyên tử khi để chúng liên kết với các Quark lại nhằm tạo nên Proton hoặc Neutron. Đồng thời chúng cũng liên kết các hạt này lại với nhau để tạo nên nguyên tử, nguyên lý cơ bản để tôi tạo ra vật chất từ năng lượng

À quên nói, vì nguyên tử cô đông ra năng lượng đơn thuần chỉ là sự đóng góp tương tác của các hạt cơ bản, khối lượng chính là năng lượng nên well, dễ mà~Khi tôi thay đổi bốn liên kết vốn có của cacbon bằng Si, cũng có bốn liên kết thì toàn bộ thế giới biến đổi dữ dội, mạnh mẽ đến đáng sợ, càng khủng khiếp hơn khi tôi biến đổi Cacbon thành Metan. Mọi nhận thức của tôi về vật chất liền thay đổi nhanh chóng...

Sự trải nghiệm mà nó mang lại thay đổi cái cách tôi nhìn nhận về thế giới thực. Trốn tránh là một giải pháp nhưng sẽ tuyệt hơn nếu tôi tự tay huỷ diệt đi nỗi sợ, hiện giờ khi thoát khỏi loài người khiến tôi thấy rất thoải mái, nhưng tôi còn muốn trốn khỏi hiện thực này nhiều hơn

Khi tôi nói ra những lời tự thoại của mình, B không những không ngạc nhiên mà còn tỏ ra là điều hiển nhiên rồi sau đó còn khuyến khích tôi tiếp tục với các giả thuyết ấy

Fufu~Tôi không bị gọi là kẻ điên mà thậm chí còn được ủng hộ, vừa giải toả được cảm xúc mà còn tìm được một ai đó thấu hiểu chính mình

0x/0y/20xx

Elther vẫn cute như ngày nào dù gương mặt dính bầy bụi buẫnnnnn. Đôi môi vốn nhợt nhạt nay còn chắn giúp tôi một viên đạn lao tới khiến chiếc cằm của ẻm mất tích, well...Sorry~

Dù vậy, tôi vẫn yêu em

0x/0y/20xx

Vài ngày trước, tôi vừa tham gia một buổi offline với vài người trên nhóm chat. Theo trí nhớ của tôi thì gương mặt bọn họ khá là mờ nhạt dù cả bọn chỉ vừa chào tạm biệt cách đây hai tiếng trước...Không rõ vì sao nhưng chung quy lại là bọn họ rất thân thiện

Thật tuyệt khi cùng trò chuyện về một chủ đề đôi bên có hứng thú. Tình hình hiện tại là bọn tôi sẽ thâm nhập vào một cơ sở nghiên cứu hàng chục năm trước, ý tôi là cơ sở từ hồi chiến tranh thế giới thứ 2. Chắc chắn ở đó sẽ có một vài dạng tài liệu nói đến cách để thoát khỏi thế giới giam hãm này

0x/0y/20xx

Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát đến điểm hẹn trong một căn hầm cũ nát. Xung quanh vốn không một bóng người vì thế giới chưa hoàn thiện, cả địa điểm này cũng chưa từng được lên bản đồ thế giới. Thật ảo ma khi bọn họ có thể khám phá ra nơi đây, tuyệt nhỉ?

Anda Mungkin Juga Menyukai

Chicago 1990

Một chàng trai người Trung Quốc trong lúc mơ hồ không rõ nguyên nhân đã xuyên không vào thân thể của cậu bé Alexandre Tống, một cậu trai mười lăm tuổi, mồ côi, sống nhờ nhà dì tại Chicago. Hoàn cảnh của thân thể mà Tống Á xuyên không cực kỳ bi thảm. Đầu tiên chính là nghèo đói, gia đình của dì hắn chủ yếu sống nhờ vào món tiền trợ cấp vốn dĩ vô cùng ít ỏi. Câu chuyện về những kẻ khi xuyên không không cần lo về vấn đề tài chính lại không hề xảy ra với hắn. Hiện tại, trong túi quần của hắn chỉ có ba đồng hai lăm xu, chỉ dám dùng để chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp thì lấy ra gọi điện thoại công cộng. Nơi gia đình hắn ở là phía Nam thành phố Chicago, mảnh đất của sự nghèo khó, súng ống, thuốc phiện, bang phái, báo thù chém giết lẫn nhau. Tống Á cứ tưởng rằng hắn sẽ lớn lên trong những ngày tháng thiếu thốn đầy nguy hiểm như thế. Nhưng rồi đến một ngày hắn bỗng nhận được “thiên khải”. Bằng sự không ngoan, hắn đã sử dụng “thiên khải” để giúp mình trở nên nổi tiếng, đưa cả gia đình ra khỏi khu vực miền Nam Chicago và vươn lên, chiếm lĩnh toàn bộ thị trường âm nhạc nước Mỹ.

Tề Khả Hưu · Fantasi
Peringkat tidak cukup
698 Chs
Indeks
Jilid 1 :Vol.1
Jilid 2 :Vol.2