webnovel

Chapter 17: Sự Vụn Vỡ

"Well, giờ tôi đã có quyền năng của mình rồi đấy. Raphel, đã đến lúc để em cho tôi biết thêm nhiều thông tin nữa rồi đấy...Ít nhất là hãy để tôi biết tổ chức của bọn em quyền lực như thế nào."

Cô hơi nghiêng đầu vén sợi tóc ra sau gáy để lộ phần cổ dài thon gọn. Đây là một hành động cô làm theo thói quen nhưng hắn vẫn nhìn ra có chổ không đúng, cụ thể là cô chỉ vén mái tóc lên có một lần nhưng khi hắn gọi đến câu đó là Raphel vuốt ra sau liên tục

'Raphel không biết tổ chúc mà Shiro nói là gì cả...'

"?"

"Vậy nghĩa là không có tổ chức nào đang hộ tống tôi? Không lẽ là chỉ có mỗi một mình em thôi sao?"

'Ừm, Raphel có một nhóm nhỏ. Tạm thời thì ký ức chỉ khôi phục được đến đó...'

"Nhỏ...Sao...Hmmm..."

Hắn quan sát ánh mắt Raphel xuyên suốt từ nãy đến giờ và khả năng cao là cô đang nói dối. Tuy gương mặt cô không thể hiện cho điều gì nhưng chính vì không thể hiện đó làm linh cảm của Akira nảy sinh sự nghi ngờ. Trong ánh mắt đen thăm thẳm của cô là một sự bối rối, trốn tránh khi kết hợp cùng với bầu không khí xung quanh tạo nên một mảng hỗn loạn ở tiềm thức Raphel, dường như cô không buông lõng tâm trí khi cô nói ra lời ấy, sự cắn dứt trong thâm tâm đã làm cô lộ ra yếu điểm trong câu từ vừa được sử dụng. Cô vốn không giỏi giấu diếm, nhất là trước ánh mắt quan sát của Akira, dù sao thì cô cũng chỉ là một cô bé

[Vì sao con nhóc này lại cất đi cái vấn đề đó?]

'Shiro, vì Shiro đã lên cấp hai nên sẽ có một đặc quyền mới, Shiro sẽ được cấp phép thêm một thông tin tuyệt mật. Nhưng trước tiên Raphel sẽ nói sự thật này ra.'

Cô dùng một khúc gỗ và lấy năng lượng bên trong ra, đưa trước mặt hắn để giải thích

'Có một dạng đặc thù mà đa phần các thực thể cấp cao đều vô tình sở hữu, đó là sự tồn tại. Nói cách khác thì là tính liên kết và khi Shiro biết đến họ, họ cũng sẽ biết đến Shiro. Khi Shiro biết về thế giới, thì họ vẫn sẽ biết đến Shiro. Cách để ngăn các thực thể đó tiếp cận chính là giới hạn lượng thông tin mà Shiro tiếp nhận đến một mức đủ sinh tồn và kịp thời tăng cường thực lực.'

'Vì Shiro đã điều khiển được một phần của quyền năng cũng như lượng thông tin về bọn họ quá ít nên các thực thể đó sẽ không thể thấy được nơi ở hiện tại nếu Shiro không biết đến họ. Chính vì vậy Raphel mới phải giới hạn lượng thông tin được truyền vào não bộ của Shiro.'

Lúc này hắn đã nhìn ra một sự thù địch vô lý vì Akira căn bản chưa từng làm tổn hại đến ai khi đến với thế giới này ngoại trừ loài Nhân mã lúc trước. Goblin thì là một tồn tại độc lập nên cũng không có khả năng gây nên sự thù địch với hắn và nó cực kỳ vô lý nếu cả thế giới đều đang truy lùng Akira chỉ vì một con Goblin hay Nhân mã. Đến bây giờ hắn mới trầm ngâm ghép nối các mảnh vụn của ký ức rồi từ đó suy đoán đến một khả năng

[Quyền năng Không Gian Dị Tượng...?]

"Raphel...Nếu tôi đoán không sai thì đó có lẽ là quyền năng tôi đang sở hữu đúng không? Cái dị tượng gì gì ý."

'Không còn nữa...'

[Hả? Ý em không còn nữa là sao...?]

'Bọn họ đã quyết định hợp tác chặt chẽ, gạt bỏ mọi thù ghét hay lợi ích của riêng chỉ để tìm ra Shiro, tiêu diệt được Shiro. Đến lúc này thì lợi ích của riêng chẳng còn quan trọng đối với những kẻ ấy. Cụm vũ trụ mà Shiro đang tồn tại là kẻ thù, bất cứ tên nào cũng là kẻ thù đối với Shiro ngoại trừ Raphel. Và chỉ Raphel là người quan tâm đến Shiro nhất.'

[...]

[Cái...]

Hắn hơi bủn rủn chân tay, tâm trí vốn kiên định nay suýt thì sụp đổ bởi thông tin vừa được nghe thấy

Cô biết trước kết quả sẽ như này nên cô gửi gắm những lời động viên, hy vọng và một cái ôm. Chỉ là bây giờ tâm trí Akira mãi chìm đắm vào các lý do vì sao mình phải bị như vậy, không còn hơi đâu để mà chú ý đến hành động của cô

[Toàn...Toàn cụm...Cụm sao...?]

'Giới hạn được biết của Shiro chỉ được nhiêu đây, nếu biết nhiều hơn thì khả năng cao sẽ bị phát giác bởi mỏ neo hiện thực và Cấu Trúc Độc Đáo. Để tránh sự dò xét thì Shiro nên tăng cường quyền năng của bản thân, nắm giữ nó, kiểm soát nó, bắt nó cho phép Shiro quyền hạn để sử dụng.'

Hắn tiếp tục hít sâu một hơi, để tâm trí thư giản đi một chút để có thể nhanh chóng thích ứng với loạt thông tin được cô đưa đến

[Vậy ra...Đây là lý do để mình phải trốn tránh...Bảo sao lại đi khắp nơi trong Điểm kỳ dị, vào thẳng Vùng Tuyệt Đối rồi tiến gần đến Điểm Kỳ Dị...Nhưng rốt cuộc là mình phải trốn bằng cách nào?]

'Shiro biết Điểm Kỳ Dị vốn là gì không?'

Hắn liếc xuống nhìn cô, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc lắc đầu

'Chúng là nơi kết nối giữa đa vũ trụ, bản chất chính là một lỗi nghiêm trọng của Hư Vô. Vị trí của chúng ta luôn thay đổi, có thể là nằm ở vị trí A nhưng ngay giây sau lại là vị trí B, đây là cách chạy trốn hiệu quả nhất mà quỹ đạo có thể đề ra.'

[Quả là một nơi trốn lý tưởng khi vị trí của mình sẽ thay đổi liên tục đồng thời là cho mình đủ thời gian để nâng cao sức mạnh...]

[Đúng...! Là nâng cao...Sức...Mạnh...]

"Nhưng..."

Hắn bất giác thốt ra một tiếng liền im bặt. Trái tim của hắn đau nhói, mồ hôi cứ ứa ra liên tục khiến bộ mặt của Akira lúc này như vừa được tắm trong làn nước mát lạnh, gột rửa đi từng hơi thở dũng cảm ban đầu

[Để làm gì? Để làm gì khi cả đa vũ trụ với hàng tỷ tỷ sự sống đang truy đuổi mình? Mình phải làm gì để ngăn chặn...? Liệu mình có đủ mạnh mẽ như Raphel dự liệu? Tổ chức đằng sau em ấy đặt kỳ vọng?]

[Và...]

[Rốt cuộc là tại sao...? Bị tất cả căm ghét thì sống làm cái méo gì nữa?]

[Mục đích sống cố níu giữ mình tiếp tục nhưng mình còn chẳng rõ cái mục đích ấy là như thế nào. Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Rõ ràng là thế giới này đang nghiền ép mình đến căng thẳng tuột độ, rõ ràng là mọi thứ chẳng đáng để mình tiếp tục nhưng tại sao mình vẫn đặt gót chân xuống đất, tập trung quan sát xung quanh với mục đích là trốn tránh cái chết, tìm kiếm hy vọng được sống!? Đáng lẽ cuộc sống như vậy không còn ý nghĩa nhưng mình vẫn bước lên phía trước...]

'Đừng nghĩ nữa, Shiro...Đừng cố bi quan để bản thân có lý do từ bỏ mục đích sống.'

Cô siết chặt vùng ngực mình tỏ ra đau đớn, đây không phải nỗi đau về thể xác mà là dày vò chính tinh thần đang kiệt quệ của cô. Trái tim cô nặng nề trước loạt cảm xúc tuyệt vọng muốn sụp đổ của Akira, dù biết hắn sẽ cảm thấy suy sụp nhưng cô buộc phải làm vậy vì quỹ đạo an toàn đã đề xuất ra phương án đó, ép cô thực hiện

[...]

[Em đọc được suy nghĩ của tôi?]

'Vốn là như thế...'

Akira ngạc nhiên với loại trải nghiệm bị đọc suy nghĩ như này. Vì nó là siêu năng lực mà hắn muốn nhất khi còn ở thế giới cũ. Hắn luôn muốn nhìn được bọn con người đang nghĩ gì, những suy nghĩ dù là thầm kín nhất của con người đều sẽ được hắn nói toạc ra trước mặt nếu hắn xem được cách suy nghĩ của họ. Hắn muốn tìm hiểu bọn họ có phải là chứa một phương thức đồng bộ suy nghĩ hay họ luôn không có suy nghĩ và chỉ khi bị ai đó điều khiển thì họ mới có. Điều tối quan trọng chính là năng lực đọc tâm trí nếu dùng đúng cách thì chính là điều khiển người khác, nắm giữ tâm trí họ trong lòng bàn tay

[Vì sao bây giờ em mới tiết lộ...Em luôn dùng cách này để âm thầm điều khiển tôi?]

'Không Shiro. Nhận thức của Raphel sẽ đè lên Shiro và gây hại nghiêm trọng đến nhận thức, khả năng phát triển bên trong Shiro. Vì năng lực đọc suy nghĩ vốn là bẩm sinh của Raphel nên nó như một mã nhận thức độc, từ từ lây nhiễm nếu cứ tiếp xúc với loại nhận thức này lâu dài. Càng biết nhiều về Raphel, Shiro sẽ càng nhiễm nhận thức độc và bị ảnh hưởng đến nhận thức.'

'Raphel chỉ khi cần tiết lộ thì mới nói cho Shiro biết...Ít nhất thì nó phù hợp với thời điểm hiện tại, tuy Shiro vẫn sẽ bị ảnh hưởng nhưng lâu dần sẽ có một liên kết về suy nghĩ của cả hai giúp Shiro không còn bị ảnh hưởng bởi nhận thức độc.'

[...]

"..."

"Ra là thế..."

Hắn thở dài, Akira lo sợ trước thế lực bên ngoài nên vừa rồi hắn có hơi hoảng loạn khi biết cô vốn đọc được suy nghĩ của hắn nhưng vẫn im lặng giấu nhẹm đi. Vì ý nghĩ đó khiến Akira suýt chút nữa đâm đầu vào nỗi cô đơn cùng với sự sợ hãi trước mọi thứ mình gặp và sẽ gặp phải sau này

Đến khi được Raphel giải thích thì hắn mới hít được vài ngụm khí thở làm ổn định lại cảm xúc. Lo lắng, hoang mang, tuyệt vọng mà vừa rồi hắn cảm nhận từ thế lực bên ngoài cũng vơi dần khi hắn đã ổn định được nhịp thở, ít lo lắng về nó hơn

[Nhiều lần em đã nói ra đúng ý định của tôi...Haizzz...Lúc trước tôi đã hỏi nhưng em lại trả lời bằng linh cảm, em có vẻ thích nói dối]

'Shiro...'

Trước đây cô không thể giải thích điều đó vì nó càng làm tình hình thêm tệ đi khi hắn thậm chí còn chưa thức tỉnh được một phần nhận thức của mình

"Có phải là em không biết đúng không, Raphel? Tôi biết em chỉ mới được sinh ra nên với một tâm lý của một đứa trẻ thì chúng vốn lấp liếm bằng lời nói dối để che đi sự thật hoặc điều chưa biết bởi cái "tôi". Trường hợp của em có lẽ là tinh thần trách nhiệm nhưng vẫn có một chút cảm xúc của cái "tôi". Đúng chứ?"

Hắn hơi ngỡ ngàng với phản ứng của cô, nét mặt Raphel đang hơi sủng sốt đi kèm với vẻ nghi hoặc

[Có lẽ em đã nhận ra...Từ khi tôi và em liên kết được một phần với nhau. Dường như cả hai đang vô tình chia sẻ một bí mật nào đó...Và em đã đọc được dòng timeline trước phải không...]

'Vâng...'

Tâm lý của hắn đã ảnh hưởng lên cô khiến Raphel ngấm gia vị tuyệt vọng từ hắn. Khi cảm thấy tuyệt vọng thì sự sống luôn tìm kiếm lối giải thoát, muốn có người lắng nghe và cũng là tìm người để tâm sự, nói ra nỗi sợ hình thành lên sự tuyệt vọng hiện giờ

Cô không có nhiều xúc cảm nhưng cô luôn tìm kiếm ai đó giúp cô bộc phát ra đôi lời được cất giấu tận sâu trong đáy lòng. Sự tuyệt vọng trong cô khi đi tìm lối thoát đã khiến Raphel muốn trải lòng nhiều hơn với hắn. Cô ngồi xuống cạnh Akira, tựa lưng vào vai hắn, đây là lần đầu cô được trải nghiệm loại cảm giác nhẹ nhõm khi có người lắng nghe cô giải bày cảm xúc, còn hắn thì lần đầu được tâm sự với người hiểu rõ mình nhất nên suy nghĩ nảy ra nhiều lời muốn nói. Tìm kiếm sự đồng cảm mà hắn vốn mong muốn từ ai đó khiến cảm xúc trong hắn sinh thêm một cái mới, cả hai đều tạo ra một mối liên hệ vô hình, cùng nhau hiểu rõ lẫn nhau, cùng nhau tạo ra một hương vị mang tên "trân trọng" với người bên cạnh

Cô thực sự trải lòng trước hắn. Tuy chỉ mới quen nhau được vài ngày nhưng dựa trên sự liên kết cảm xúc mà cả hai như quen nhau suốt nhiều tháng. Sự hoà hợp giữa suy nghĩ và cảm xúc của nhau khiến cô nói về cảm xúc của mình khi bản thân nhận ra mình chỉ mới được sinh ra trong ngày hôm đó. Những thắc mắc, những trách nhiệm và cả nỗi đau mình phải gánh chịu, cô đều nói với hắn đầy đủ

Đến đây, hắn bèn có cảm xúc mới liền nói bằng cách suy nghĩ trong đầu để cô đọc được

[Raphel, em đã liên kết được với tôi, có thể đọc ký ức của tôi thì có một chuyện tôi muốn xác nhận...Thế giới trước đó của tôi có thật không? Và nó đang kiểm soát tôi đúng không?]

Để đáp lại hắn, Raphel hơi ngã người về phía trước ôm lấy đầu gối, suy nghĩ cô xoay nhanh chóng vì nếu hắn biết được bí mật ở cấp độ ba, điều đó có thể làm ảnh hưởng đến thế giới quan trong hắn, từ đó kéo theo sự đi xuống của tinh thần. Quyền năng mà Akira nắm giữ có thể suy yếu, làm giảm đi tiềm năng Akira nhưng trong nhiều quỹ đạo cô thấy đều xuất hiện kha khá con đường an toàn khi cô tiết lộ sự thật

'Không! Chúng vốn không tồn tại. Nhưng ký ức Shiro nhớ đều có thật nên thế giới ấy cũng vừa là thật...Uhm...Để mà nói thì cấu trúc của thế giới đó rất phức tạp, Raphel chưa được tiếp xúc trực tiếp nên không rõ nó như thế nào nhưng nhìn chung thì nó luôn có nhiều trạng thái và mỗi trạng thái đều có thể không tồn tại hoặc tồn tại, cả hai đều vừa là một nhưng cũng vừa tách biệt.'

Tâm trí Akira lúc này đã xuất hiện nhiều xung đột, càng lúc nó càng mây mù với nhiều lập luận bị nhiều Akira khác trong tâm trí hắn bác bỏ. Trong ký ức của hắn lúc này đang cố tổng hợp những mảnh vụn trước đó, hắn biết một sự thật là mình đến từ nơi đó nhưng tại sao nó lại không tồn tại, hắn vốn tưởng rằng thế giới mang tên Trái Đất chẳng qua chỉ là vùng không gian ảo giam cầm hắn ở đó, ngăn cản sự phát triển của hắn. Nếu vùng không gian đã giam cầm hắn không tồn tại thì những năm hắn tồn tại trong đó có ý nghĩa gì? Ký ức mà hắn nắm giữ cũng là từ đâu đến. Những người hắn quen biết và coi nhau như người thân như Elther, B là những kẻ nào. Hắn chắc chắn là bọn họ có tồn tại nhưng nếu vùng không gian đó không có thật thì hắn đã nằm ở đâu, đã ngủ và ăn uống ở đâu, điều khiến Akira muốn sụp đổ hơn chính là hắn đã mất đi điểm tựa của bản thân

[Thế giới đó...Vậy ra mình vốn không tồn tại...Trước mười lăm tuổi, mình là một góc nhìn toàn cảnh...Có lẽ mình là chúa sáng tạo ở Trái Đất...Vậy nên nó mới không tồn tại mà thực chất nó luôn nằm trong đầu mình?]

[Tuy kỳ quái nhưng có lẽ chính mình mới là kẻ đã gây ra sự hận thù của cả thế giới vì nhiều nguyên nhân nào đó...Việc mình tồn tại, việc mình đã làm cái gì trong quá khứ để rồi dẫn đến ngày hôm nay. Chà...Cái cảm giác bị tất cả truy sát này làm mình liên tưởng đến thứ cấu trúc mang tên Trái Đất ấy. Mình đến từ Trái Đất...Cả mẫu vụn của ký ức chỉ ra việc mình là người của thế giới đó. Đấy là một dạng cấu trúc dùng để trốn thoát khỏi các thực thể cấp cao sao? Vậy mà mình lại tự tay đánh sập nó khi giết Elther, tự tay xé toạc màng bọc thực phẩm bảo vệ mình khỏi thế lực bên ngoài]

[Mình muốn trở lại đó, trở về cái nơi giam cầm ấy...Dù cuộc sống sẽ vô vị và tràn ngập sợ hãi nhưng...Như vậy cũng đủ]

[Ở Trái Đất thì dù mình có chết đi thì cũng được trở về tuổi mười lăm, lại trong sáng muốn khám phá thế giới bằng sự kích thích...Cái kích thích mình khi đó có lẽ là bản năng muốn được giải thoát...Tại sao mình lại muốn làm vậy khi ở đây thậm chí còn tàn khốc hơn trong đó? Không phải là ở đó sẽ sướng hơn cái thế giới sắp chết này sao?]

Đôi môi Akira chợt thả lỏng, nuốt một ngụm nước bọt rồi cất tiếng :"Cảm ơn em, Raphel..."

'!?'

Cô thường nghe hắn cảm ơn nhưng riêng lần này thì hắn đã nói "em" vô cùng thân mật. Nó càng khiến cô ấn tượng hơn khi cảm nhận được cảm xúc thư thái, giải thoát từ hắn. Tại sao hắn có thể nhanh chóng thoát khỏi sự thật đó? Quỹ đạo không hề nói cho cô biết. Ít nhất thì cô hiểu được rằng có sự tác động của tinh linh cấp cao trong việc kiểm soát cảm xúc hắn và khi bí ẩn lớn nhất trong hắn được giải đáp thì hai thứ đó như kết hợp lại với nhau để xua tan đi mọi lo âu, ưu phiền mà vừa rồi hắn tự tạo ra

(Thực thể Shiro vốn không nằm trong lẽ thường)

Cô nghĩ vậy

[Cảm xúc lúc này của em là gì...Raphel?]

Cô hơi trầm tư vô tình tỏ ra ngờ nghệch trên khuôn mặt khiến cô trông dễ thương hơn mọi khi

'Raphel...Raphel...Không biết...?'

[Em có buồn và tuyệt vọng như tôi đã tỏ ra hay không? Khi biết được một phần của hiện thực trước mắt ấy...]

Cảm xúc của hắn, cô đều thấu hiểu nhưng có một loại tuyệt vọng nào đó khiến cô luôn áp lực và lo sợ nếu không hoàn thành được quỹ đạo

'Raphel cảm thấy...Vô định...'

[Tuy là có mục đích nhưng mục đích rất mơ hồ đúng chứ? Em là một cô gái thấu hiểu bất cứ ai nhưng lại không thể hiểu chính mình, phải không...]

'Raphel...Cảm thấy rất vô định...'

'Mục đích, hướng đi,...Tất cả đều rất loạn...'

[Em có lo lắng không?]

'Có...Raphel lo lắng.'

Hắn vốn xem cô như loại búp bê và thiếu đi nhiều cảm xúc vì suy nghĩ tự hình thành của cô luôn tuân theo các quy tắc cố định nên ban đầu Akira coi cô như một đối tượng thử nghiệm của tổ chức. Nhưng bây giờ khi hắn vừa đi vào góc nhìn của Raphel, hiểu cô hơn một chút, nhận thấy cô chỉ đang cố kìm nén và phát triển theo từng thời điểm khiến Akira mới thấy cô thật sự rất "đặc biệt"

[Đấy là một cảm xúc bắt nguồn từ sợ hãi, chứng tỏ em vẫn có nhiều hơn những loại cảm xúc cơ bản...Em sẽ trở thành một cá thể có nhận thức "tự chủ"]

Hắn luôn dùng một loại ngữ điệu điềm tĩnh, nhỏ nhẹ có phần quan tâm đến cô, cô hiểu sự quan tâm của hắn đến từ những mặc cảm tội lỗi từ các lần bỏ rơi cô khi gặp nguy hiểm. Nhưng cô lại nhìn ra sự chân thành, việc Akira đã coi cô như một người hắn sẽ bảo vệ kể cả là nguy hiểm đi chăng nữa làm cảm xúc trong cô được mở khoá thêm một loại mới, "niềm tin"

Từ niềm tin mới được thức tỉnh giúp cô có thêm cách nhìn mới về Akira, từ đó lại sinh ra một loại cảm xúc mới, "hạnh phúc"

'...'

Cô hơi ngập ngừng

'Bây giờ Raphel cảm thấy hạnh phúc.'

Hắn điều chỉnh nét mặt mất vài giây để cho ra một nụ cười mỉm đầy thân thiện

[Em là một con người hoàn hảo nhưng không thể tìm ra mục đích sống, thứ khiến em cố gắng nhất lúc này chắc có lẽ là tinh thần trách nhiệm, em chỉ là một cô bé chứ không phải là người nên gánh vác trách nhiệm to lớn và chỉ biết làm theo những trình tự sẵn có...Khi liên kết được một chút tâm trí của em, tôi có thể nhận ra em vẫn có những sở thích của một cô bé đơn thuần, sợ những thứ kinh dị, yêu thích lâu đài làm từ kẹo và bánh]

'Raphel...'

Cô bùi ngùi nhận ra bản chất của mình vẫn là một cá thể độc lập chứ không phải một sinh vật do ai đó tạo ra nhằm phục vụ cho mục đích ích kỷ của gã. Cô nhận ra mình là một cá thể có thể tự phát triển bản thân thông qua "thời gian" nếu ở cạnh Akira và cô cũng nhận ra mình có thể làm gì và sẽ làm gì trong tương lai

'Raphel!'

Cô hơi nắm chặt bàn tay, giống như được ai đó đánh mạnh vào vai để thức tỉnh ý trí đang còn mờ mịt của cô

Akira đã cho cô đọc được ký ức, biết được quá khứ đã xảy ra những gì và thấy được bản thân cô đã cố nghĩ nhiều cách để bảo vệ hắn ra sao. Điều đó khiến liên kết của cả hai càng thêm chặt chẽ, cô được lấy lại toàn bộ ký ức từ lần reset trước đó. Loại cảm giác lo sợ khi vừa lấy lại khiến cô càng thêm hoang mang với quỹ đạo mà cả hai đang hướng đến vì ban đầu nó hoàn toàn an toàn nhưng mọi thứ lại bất chợt thay đổi đầy tính rủi ro và tỉ lệ gặp thất bại là cực kỳ lớn! Nhưng quỹ đạo hiện tại lại cho cô thấy cái gọi là thức tỉnh cảm xúc trông như thế nào, điều đó thật sự khiến cô hạnh phúc. Cảm giác quan tâm đến một ai đó hết sức và cũng được người khác quan tâm đến, hiểu rõ giá trị của cảm xúc và còn nhiều thứ đáng giá khác bên trong cô làm Raphel chất chứa nhiều nỗi niềm liên tục bộc trực ra cho hắn thấy

Hắn âm thầm nghĩ những ngôn từ để cô đọc được. Cách để tìm ra mục đích sống và bỏ qua những lo sợ trước mắt. Hãy hướng đến sự buông bỏ một phần trách nhiệm để tận hưởng như một đứa trẻ

[Em xứng đáng để được những điều đó, Raphel]

Ở tuổi của cô, tuy là mới sinh ra nhưng tính cách của cô hệt như ngoại hình, sở hữu bộ óc với trí tưởng tượng đầy màu sắc, luôn hướng ánh mắt tập trung đến những thứ khiến cô tò mò, vui vẻ khi được khen ngợi, để ý nếu bị nói xấu. Cô luôn chịu áp lực bởi trách nhiệm mình phải gánh, phải hứng những dư chấn từ cảm xúc do hắn gây ra, phải cắn răng bị từng cơn đau xâu xé khi Akira bị thương. Cô chỉ là một đứa trẻ với tinh thần có trách nhiệm, cô không có câu chuyện của mình nhưng cô luôn có mặt trong mọi câu chuyện của hắn

Nhìn một lượt, hắn đoán hang động dị điểm đã tự sụp đổ từ sau khi hắn reset. Một mái tóc trắng của nữ hoàng trong Vương Quốc Không Vua gợi lại cho hắn một chút ký ức đồng thời là quyền năng của bản thân. Hắn thầm nghĩ -Haizzz...Quả nhiên là mình phải đặt bản thân vào góc nhìn của người khác thì mới hiểu được cảm xúc của họ...Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi trong suốt chuyến đi- Hắn nhìn về hướng Nam, nơi đầy màu sắc và mặt trời chìm vào đám mây bao phủ vài phần diện tích của nó. Nó như ánh sắc của ngày tận thế nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp đậm chất fantasy hắn nghĩ đến

Hắn nhận ra những nỗi đau của Raphel khi bản thân vừa đi khỏi Vương Quốc Không Vua. Hắn có một góc nhìn của cô và trải nghiệm loại đau đớn đến kiệt quệ tinh thần khi vừa phải chống chọi lại từng lớp thực tại bị xé rách, vừa phải chịu đựng những nỗi đau đến từng gốc rễ trong cơ thể, còn phải chịu đựng sự mệt mỏi ăn mòn tinh thần khiến hắn muốn bỏ cuộc trong từng bước chân của Raphel, sự hy sinh thầm lặng của cô khiến hắn cảm động và căm ghét bản tính ích kỷ của bản thân

Bây giờ hắn đã có thể sử dụng được các Ma pháp Thánh cấp, vì hắn có căn bản, sự thấu hiểu trong Ma pháp, có người thầy giỏi giang như Raphel, có được khả năng đọc chú ngôn Rune mà việc kiểm soát lẫn phát triển Ma pháp trong hắn được tiến triển một cách thần tốc. Hắn cũng từng được thực hành qua, được cô chỉ lỗi sai trong từng hành động nhỏ. Chính vì vậy mà Akira đã thực hiện được một Ma pháp Thánh cấp tuy không đủ uy lực như các Ma pháp Thánh cấp thông thường nhưng hắn lấy đó làm căn bản để phát triển đến một con người mới

Akira phủi mông ngồi dậy, nắm chắc ngọn giáo Goblin để phá vỡ một vài lớp thực tại ngán đường trước mặt. Bây giờ hắn đã hoàn toàn chạm được thực tại bằng khả năng của bản thân, mặc dù không thể điều khiển nó nhưng hắn có thể nhìn thấy nó cũng như phá vỡ cấu trúc yếu điểm của nó. Mức năng lượng trong hắn cũng sản sinh với tốc độ khá nhanh bởi sự đánh đổi bằng Mana thuần túy, chúng sẽ tiêu hao liên tục để vun đắp cho lượng Mana hắn vốn thiếu hụt trước đó

"Đừng lo, em sẽ không còn sợ khi phải chiến đấu một mình nữa đâu, Raphel."

Hắn biết cô bé luôn lo lắng mọi thứ, việc cô nói nhiều cũng xuất phát từ một phần cảm giác bất an trong thâm tâm, tự chấn an bản thân bằng việc nói thật nhiều để giấu đi ý nghĩ sợ hãi. Cô khiến hắn an tâm hơn một phần cũng là để bản thân được ổn định tâm trí. Dựa vào hắn để cô tự nhìn thấy trách nhiệm của mình khó khăn đến mức nào, từ nguồn gốc nào đó mà nó lại giúp cô tiếp tục tiến về phía trước dù hết lần này đến lần khác cô muốn bỏ cuộc. Cô đã luôn quan tâm đến hắn theo cách thuần túy nhất của một đứa trẻ

Cô biết mình mạnh mẽ nhưng đã bị kìm hãm bởi không gian xung quanh. Thứ có thể làm sụp đổ cô bất cứ lúc nào trong đau đớn khi bất cẩn, vậy nên cô luôn tập trung chú ý đến từng điểm nhỏ nhất của không gian liên tục từng giây từng phút

'Shiro...'

Lần đầu tiên cô ấp úng cũng là lần đầu tiên cô xấu hổ, thể hiện được bản chất của một cô bé mười bốn tuổi. Cô ngại ngùng bởi những lời vừa tâm sự với hắn, cô thầm cảm ơn Akira vì đã lắng nghe cô và Raphel đã bắt đầu mở lòng với hắn nhiều hơn

'M-Mỗi lúc Raphel mệt mỏi và muốn được lười biến...Muốn buông thả bản thân vào việc giải trí...'

Cô vẫn không quen với việc nói ra bí mật của bản thân nên cô lắp bắp khi đang truyền âm

'Thì Raphel đều tập trung tinh thần rồi ngồi lại một góc trong tâm trí. Xâm nhập vào ký ức rời rạc của mình để chìm đắm trong bánh ngọt và kẹo...Raphel thoả mãn bản thân bằng những thứ không có thật, vui đùa trên những toà cung điện làm từ kẹo, chạy trốn trên từng lát bánh bông lan thơm phức, trải nghiệm loại cảm giác thích thú khi ôm một người làm từ kem dâu khi cùng họ đối đáp...'

[Em muốn tôi đi vào ký ức để em không phải cô đơn đâm ra tự kỷ khi chơi một mình không?]

'Kh-Không...Không...!'

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, hắn mỉm cười theo vô thức

[Hà hà...Thật đáng yêu khi em có bộ mặt đó]

'Khi Raphel tạo ra bản thân trong tâm trí thì thường là giải quyết những bận tâm trong vấn đề đang gặp phải. Mỗi Raphel đều có ý thức độc lập nên đôi lúc những ý kiến của họ khá vô ích. Nhưng ý của Raphel là nếu Shiro chán nản thì có thể vào ký ức của Raphel, thử nhấn chìm bản thân vào dòng chảy Chocolate...Thử ngập trong bánh ngọt...'

[Hmmm...Em biết là hiện giờ em đang vô cùng, vô cùnggggg đáng yêu khi giữ vẻ mặt đó không?]

'Shiro...'

'Raphel chỉ...Đọc ra sự chán nản của Shiro nên...Muốn Shiro vào ký ức của mình...Để...Để...Vui chơi...'

"Khụ khụ..."

Hắn thầm mỉm cười tựa như vừa được chứng kiến kỳ quan thứ chín của thế giới. Một thiên thần đáng yêu mang tên Raphel đang bối rối trước những cảm xúc mình đang có, chúng khiến cô vô cùng ngờ nghệch khi phản ứng theo từng cảm xúc liên tục nảy sinh

[Tôi hiểu rồi...Cảm ơn bởi sự quan tâm của em]

[Khoan...Đấy cũng là lý do vì sao em thường truyền âm với một giọng điệu vô cảm, cùng một tông giọng trong suốt mấy tiếng liền à? Kể cả tôi có hỏi thì em cũng chỉ trả lời rất nhắn gọn, xúc tích?]

Không đáp lại hắn, cô chỉ im lặng lảng tránh ánh mắt dò xét từ Akira

.

.

.

.

Trong nhánh Ma pháp Tối Thượng được phân ra ba cấp độ tương ứng với Ma pháp sư, Bậc thầy Ma pháp và Ma pháp sư Tối thượng

Còn nhánh Kiếm thuật là một nhánh phụ của hai nhánh chính, Kiếm thuật bao gồm bốn cấp bậc. Tập sự, Cao cấp, Bậc thầy và Kiếm Thần. Khi người thực hành đạt đến Cao cấp, người dùng phải tinh luyện lõi lên màu Cam để chống chịu sức nặng khi di chuyển với tốc độ cao, sức bền và một vài điều kiện khác

Ma pháp sư buộc họ phải đạt được thông thạo Ma pháp sơ cấp đến Trung cấp, Cao cấp và Thánh cấp. Kiếm thuật phải ở mức Tập sự

Bậc thầy Ma pháp không buộc người thi triển phải thông thạo Kiếm thuật đến Bậc thầy nhưng bắt buộc phải thông thạo Ma pháp Đế cấp đến Thần cấp đồng thời còn biết rõ đường đi của năng lượng và quy luật của Thế giới, có thiên phú trong Ma pháp (vì người dùng sẽ cần lượng lớn Mana để tạo ra Ma pháp nên màu sắc của lõi chính là thước đo của thiên phú)

Ma pháp sư Tối Thượng chính là cuốn sách biết đi, bao hàm lượng kiến thức mà một con người phải mất hàng trăm năm để đọc liên tục không được ăn, uống, ngủ, nghỉ. Có sự hiểu biết tường tận về năng lượng và đa thức, đặt biệt là phải biết spin (trạng thái cơ bản của hạt). Kiếm thuật cũng ở mức Kiếm Thần có thể chém được không thời gian, sáng tạo ra định luật, phá bỏ được tính logic

Ma pháp Sơ cấp: Không có sát thương hoặc nếu có thì vô cùng yếu, thường dùng trong đời sống

Ma pháp Trung cấp: Tạo ra hình dạng, cần lõi Mana cơ bản, gây được sát thương ở bán kính mười mét, tối đa được mười sáu mét

Ma pháp Cao cấp: Năng lượng bị nén vào một điểm và có sát thương lớn, tốn nhiều năng lượng, bán kính Ma pháp có thể chạm đến ba mươi mét hoặc hơn tùy vào khả năng người thi triển

Ma pháp Thánh cấp: Dạng sát thương diện rộng, phân bổ năng lượng ra một bán kính lớn (trên một trăm mét). Đa dạng và độc đáo

Ma pháp Đế cấp: Cần lượng lớn, rất lớn Mana để tái tạo một Ma pháp hoàn chỉnh, từ Ma pháp đó gia tăng các thuộc tính từ định luật vật lý, toán học. Lượng sát thương lớn, có nhiều hình thái và mạnh mẽ. Diện tích tùy thuộc vào năng lượng người thi triển có tiềm lực bao nhiêu (giới hạn đo được là sáu trăm mét)

Ma pháp Thần cấp: Cần một lượng năng lượng khủng bố, có sát thương diện rộng tính bằng đơn vị kilomet. Có nhiều cấu tạo kỳ quái, gạt bỏ được định luật và sinh ra nghịch lý

Lõi trắng (cơ bản): Có thể sinh ra Mana nhưng rất chậm, dung tích thấp, dễ bị tác động bởi vật lý

Lõi vàng (vàng nhạt): Tốc độ sản sinh trung bình, dung tích trung bình, dễ bị tác động vật lý

Lõi vàng đậm (thiên phú): Tốc độ sản sinh trung bình, dung tích lớn, có thể tác động bằng vật lý (lớp năng lượng rắn chắc)

Lõi cam (cam nhạt): Tốc độ sản sinh trung bình, dung tích trung bình, có thể tác động bằng vật lý (lớp năng lượng rắn chắc)

Lõi cam đậm (thiên phú): Tốc độ sản sinh nhanh, dung tích lớn, không thể bị tác động bằng vật lý

Lõi xanh nhạt (rèn luyện): Tốc độ sản sinh nhanh, dung tích lớn, không thể bị tác động bởi vật lý

Lõi xanh đậm (thiên phú): Tốc độ sản sinh nhanh gấp hai lần lõi xanh nhạt, dung tích gấp hai lần lõi xanh nhạt, không thể bị tác động bởi vật lý

Lõi đỏ nhạt (tinh luyện): Tốc độ sản sinh nhanh gấp bốn lần lõi xanh nhạt, dung tích gấp hai lần lõi xanh nhạt, không thể bị tác động bởi vật lý

Lõi đỏ đậm (tinh luyện): Tốc độ sản sinh gấp mười sáu lần lõi xanh nhạt, dung tích gấp hai mươi lần lõi xanh nhạt, không thể bị tác động bởi vật lý

Lõi đen : Bị lỗi

Lõi có thể được tiến hoá để phù hợp với người thi triển nếu được rèn luyện hay luyện tập thường xuyên. Thiên phú là một dạng thăng cấp lõi vượt lên giới hạn của cá thể thông thường

Bab berikutnya