webnovel

Chương 2: Viết Về Tuổi 15

15 tuổi, cái tuổi thật đẹp!

Suy nghĩ lúc đó bao giờ cũng bồng bột, suốt ngày chỉ thích đi chơi muốn được tự do và làm những điều mình thích mà không bị ràng buộc bởi bất cứ một điều gì, muốn được tự tay làm nên những đồng tiền để chứng minh với xã hội mình là người trưởng thành đặc biệt muốn được crush muốn được yêu ai đó một cách thật cuồng nhiệt.

Tuổi 15, tôi chỉ biết ăn rồi lại chơi bỏ bê việc học. Suy nghĩ lúc đó cũng thật đơn giản.

"Tôi muốn được tự do muốn làm những điều mà mình thích dù là một lần thôi một ngày thôi cũng được, vì cuộc đời chẳng cho phép ai sống hai lần cả".

Nghĩ lại vừa cười vừa mỉa mai bản thân mình lúc đó. Tuổi ăn tuổi học nhưng tôi lại muốn lăn vào cuộc sống. Dù biết là xô bồ đầy khó khăn nhưng tôi chỉ biết rằng nếu tôi thích như vậy thì tôi sẽ cố gắng để đạt được nó, ấy là sự háo thắng luôn muốn bản thân mình đứng đầu và không bao giờ thua kém ai.

Bắt đầu những ngày tháng rối ren với một mớ hỗn độn, đầy rẫy những suy nghĩ trong đầu. Ừ thì bây giờ phải làm thế này, bây giờ phải làm thế kia tôi đâu biết được việc học cứ vậy mà sa sút.

Cái gì mà người ta hay gọi là Facebook chứ? Mạng xã hội lúc trước đối với tôi là một thứ xa xỉ cho tới khi lên 14 15 tuổi mạng xã hội bao giờ cũng là nơi để tôi giải tỏa tâm trạng. Cái gì mà mạng ảo cái gì là cuộc sống ảo chứ? Tuy nó là ảo nhưng tôi sống với nó là cuộc sống thật cảm xúc thật còn hơn là việc sống ở cuộc đời thật nhưng thực chất cảm xúc bao giờ cũng giả tạo.

Cả ngày chỉ biết cúi mặt vào chiếc điện thoại xong rồi lại lật sách qua loa rồi tiếp tục cùng đám bạn lập kèo để đi chơi. Cuộc sống lúc đấy tuy nhất thời nhưng thật "tự do" thật thoải mái chẳng giống như bây giờ mọi thứ đều thay đổi. Lúc nào cũng bận kín lịch ngày đêm muốn dành cho bản thân một chút thời gian ít ỏi cũng rất khó.

Cuộc sống cứ trôi một cách bình thản trong khi chính tôi lại hấp tấp với những bài học những công việc của ngày mai, lúc nào cũng vội vã nghiêm khắc với bản thân. Tương lai thì dài lắm nhưng thời gian lại chẳng có nhiều. Không biết nắm bắt thời cơ là đã bỏ mất một cơ hội lớn. May mắn hay kì tích, sự kì diệu trong cuộc sống này không mấy ai có được.

Tuổi 15, chỉ vừa mới lướt ngang tôi đây thôi nhưng đã để lại trong tôi vô vàn hối tiếc. Ước gì có thể theo gió trở về khoảng thời gian đó mà làm lại từ đầu. Tôi sẽ không thích cậu như vậy nữa đâu, tôi sẽ chẳng bao giờ mang cho mình cái suy nghĩ "mình đã trưởng thành rồi" Và cũng chẳng bao giờ nghĩ "thời gian con dài chơi đi lo gì nhiều"

Qua rồi tuổi 15 ơi!

Những ngày thong thả đến lớp rồi về nhà. Sáng đi học, trưa về lại tụm ba tụm bảy vào quán mua thật nhiều đồ ăn vặt. Ăn đến khi không còn ăn được nữa mới vác mặt về nhà. Chiều đến lại hú hí đi chơi, làm này làm nọ. Hay bị bố mẹ mắng nhưng lại thích cãi lời đấy thôi. Rằng con đi với bạn này với bạn kia tí rồi con về. Tối đến lại lên lịch cho ngày mai. Rồi cứ tới mỗi lúc kiểm tra, thi cử ập tới lại đứng người vì bản thân có biết cái gì đâu. "Mày ơi chỉ tao cái này", " Cái kia tao không hiểu", "Bài này phải làm sao". Vào phòng thi, đứa thì tự lực cánh sinh, đứa thì liếc qua ngó lại xem xem làm thế nào, đứa thì hỏi người này người kia, đủ thứ trò cho đến lúc hết giờ thì xúm nhau "Tao làm đúng cái này rồi" "Ơ tao quên ghi số báo danh" "Sao câu này chẳng đứa nào chỉ tao vậy"...

Đến cái ngày tổng kết mặt đứa nào cũng vui cười thay nhau kí tên lên áo. Vừa vui vừa buồn vừa sợ. Sợ rằng không học cũng lớp, cũng không biết bản thân mình có vào trường được không nữa, bao nhiêu câu hỏi mà chẳng có lời giải đáp nhưng chỉ duy nhất một câu "Ngày cuối cùng dưới ngôi trường cấp 2 qua rồi!"

Hiện tại, chẳng ai còn bận tâm tới ai nữa. Gặp nhau, nói được vài ba câu rồi lại nói lời tạm biệt. Sáng học thêm, chiều học chính, tối lại tiếp tục cày, ngay cả thời gian để chơi cũng không có thì nói gì là "tụi mày rãnh không đi chơi đi". Đứa này rãnh thì đứa kia lại bận, tối nhắn tin với nhau thì cũng "Hôm khác đi tao đang học bài".

Cho đến khi tất cả đều rãnh mới nhận ra chúng ta đã trưởng thành rồi. Chúng ta chẳng còn những ngày lập kèo đi chơi hết ngày này qua ngày khác, cũng chẳng còn dí mình vào quán ăn vặt và cũng chẳng còn là bản thân mình của trước kia nữa. Chúng ta đều có cuộc sống riêng, có suy nghĩ, có thời gian riêng. Bản thân ai cũng biết được những cuộc vui đó cũng chóng tàn mà thôi. Quan trọng chúng ta có cón nhớ về nhau nhớ về những kỉ niệm đẹp đẽ đó hay không hay là đã lãng quên và bị gió cuốn đi mất rồi.

Thời gian sẽ chờ ai đây khi chúng ta đều dành thời gian cho bản thân mình. Chúng ta phải chờ thời gian hay là thời gian sẽ đợi chúng ta đây. Một lời nói có thể giữ mãi trong lòng vẫn không sao nhưng thanh xuân... Thanh xuân của chúng ta đừng để phải nuối tiếc bởi hai chữ "Đã từng" Hay "Giá như".

Tuổi 15 của tôi nhẹ nhàng như thế thôi. Thích một người chẳng dám nói. Thích mơ mộng nhưng lúc nào cũng là kẻ kiên định tự tin. Thích bản thân là người đúng và chẳng khi nào nghe ý kiến của ai. Đến khi nhận ra mình sai cũng đã muộn mất rồi.

Ai cũng vậy, cuộc đời này người đến không bao nhiêu người đi thì rất nhiều. Lướt qua nhau chưa hẳn đã bỏ lỡ nhau, gặp nhau rất nhiều chưa hẳn đã có duyên có phận. Thế giới này rộng lớn bao nhiêu, đi hết đường rồi cũng về, ngày ngày cũng gặp những khuôn mặt thân quen đó, vẫn đi trên con đường mòn mà mình cũng chẳng biết đã đi bao nhiêu lần, vẫn làm những công việc hằng ngày, những thứ mà mình thích.

Tiếc rằng, bản thân chẳng thể thay đổi chính mình ở quá khứ. Giá như mà quá khứ lặp lại một lần nữa tôi sẽ chẳng còn nuối tiếc bởi hai chữ "Đã từng" nữa đâu.

"Tôi ngây thơ, đem kí ức gửi vào gió,

Gió vô tình, trao trả lại cho mây.

Mây nặng lòng làm trôi đi tất cả,

Nước mắt vào trong, tôi biết làm sao đây?"

__the-end__

Bab berikutnya