Lệ Đình Tuyệt hiểu ý của cô, nhưng anh không để ý, vẫn để ngón tay trong lòng bàn tay cô, gãi nhẹ làm cô thấy hơi ngứa.
"Mau ăn cơm đi, em nhất định là đói bụng rồi."
Sau đó gắp thức ăn vào bát cho cô, nhìn cô ăn, cả quá trình đều không ngẩng mặt lên nhìn những người khác trên bàn.
Mạc Thanh Yên bắt đầu hưởng thụ sự chăm sóc của anh, thế nhưng cô vẫn nhận thấy những ánh mắt đang dừng trên người mình, không khỏi cảm thấy có vài phần áp lực. Vì vậy liền liếc trộm những người đang ngồi trên bàn, Angela đang "Hổn hển . . . . . . Hổn hển . . . . . ." ăn rất ngon miệng.
Thỉnh thoảng cô bé lại nâng cái đầu nhỏ nhắn lên, nhìn đến người này người kia, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào với Lệ Đình Tuyệt.
Còn hai đứa con trai của cô, hai đôi mắt lạnh lùng cứ thế nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuyệt, giống như muốn lấy mạng anh bằng ánh mắt vậy.
Cô cắn nhẹ môi, cảm thấy áp suất thấp trên bàn ăn, thật sự rất nhạt nhẽo.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com