Lệ Đình Tuyệt không đưa cô bé cho Mạc Thanh Yên, mà ôm cô bé đến bên xe của họ.
Mạc Thanh Yên đưa tay nhận cô bé, xoa nhẹ tay anh, để anh không tức giận, anh nhìn cô một cái, sau đó xoay người, giúp cô đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi chuyển bánh, Lệ Đình Tuyệt nhét một tay trong túi quần, nhìn chiếc xe biến mất trong dòng xe cộ đông đúc.
Lãnh Nhiên đi tới, vỗ vào vai anh.
"Tuyệt, cảm giác chịu khổ sở dễ ăn không?"
Sau đó một ánh mắt lạnh chết người liền bắn về phía anh, anh càng phát ra tiếng cười lớn hơn, "Ha ha, vẫn là bộ dáng hai tiểu tử kia có chút giống cậu."
Lệ thiếu thế nhưng cũng có ngày hôm nay, việc này khiến Lãnh Nhiên thấy có chút ngoài ý muốn. Giống như lúc mới gặp Mạc Thanh Yên, Lệ thiếu làm sao sẽ có cái bộ dạng nam nhân như thiên thần thế kia. Bởi vì cậu ta không trị được nữ nhân kia, bây giờ ngay cả con của cô ấy cũng trị không nổi, quả thật là khắc tinh mười phần luôn rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com