Tích lũy sâu dày thì tất nhiên sẽ từ từ thả ra.
Dưới ánh trăng trong bóng đêm, ông chủ Hoàng lặng lẽ ngồi trong góc nhà ăn ở lầu hai, một chiếc xích đu, một bình chè xanh, một đĩa đậu tằm Tử Văn.
Ông ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn Đường Lăng còn đang tu luyện, trong mắt đầy vẻ thỏa mãn lại bình yên, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm, một thành tựu đắc ý của bản thân. . . .
"Chẳng lẽ nhập vai sư phụ quá?" Ông chủ Hoàng không khỏi buồn cười mà bưng chè xanh trên bàn lên nhấp một ngụm.
Nhân sinh, đúng là kỳ quái.
Ai có thể ngờ Hoàng Đạo của ngày nào lại hoàn toàn nhập vai làm một sư phụ? Hơn nữa, cái thân phận này còn là ông không cố chống cự, có lẽ cũng không được đồ đệ ( Đường Lăng ) thừa nhận, trong lòng thằng nhãi ranh này, mình nhất định chỉ là ông Hoàng keo kiệt mà thôi.
Nhưng vì sao lại thỏa mãn như vậy?
Tiếng ngáy của Hàn Tinh rất lớn, chọc cho ông chủ Hoàng muốn tiến lên đá thằng ranh kia mấy đá.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com