Bàn tay Yến Thanh Ti khẽ run lên, cô không sợ sống, cũng không sợ chết, cũng không ngại bất cứ điều xấu xa gì, nhưng chỉ khi đối mặt với ánh mắt chân thành kia thì cô rất sợ.
Yến Thanh Ti lo lắng, nếu mọi chuyện sau này chứng minh cho cô thấy lựa chọn của cô bây giờ là sai thì phải làm thế nào?
Con người ai cũng vậy, ở trước mặt người mình để ý đều không muốn người ta biết đến sự xấu xa, hèn yếu của bản thân.
Nhạc Thính Phong thấy ánh mắt của Yến Thanh Ti dần dần ảm đạm lại, trong lòng căng thẳng, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân hắng giọng: "Đúng rồi, con trai, mau đi mua ít trái cây đi. Con chẳng có chút nào hiếu thuận cả, mẹ nằm viện mà ngay cả trái cây cũng không biết mua vào cho mẹ."
Nhạc Thính Phong chỉ chỉ đống đồ sắp chất như núi trên mặt bàn: "Cái này hình như hơi ít ha?"
Người của Tô gia thay phiên nhau tới thăm, thực phẩm dinh dưỡng với trái cây sắp không còn chỗ để rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com