Sở Thiên Quân bị sự ăn ý của anh em nhà họ Bạch dọa cho choáng váng, bỏ lỡ thời gian giải thích tốt nhất, không nói đến ánh mắt của đám thiếu niên nhà họ Bạch nhìn nó hung dữ biết bao nhiêu, ngay cả vẻ mặt của đám thiếu niên nhà họ Sở cũng đều lộ vẻ nghi ngờ. Thật sự là do Sở Thiên Quân ăn nói ngập ngừng, có quá nhiều sơ hở nên mới khiến cho cả người nhà mình cũng không dám chắc chắn nữa.
Lần này, Sở Thiên Quân khóc thật, rõ ràng người chịu thiệt là nó, tại sao đến cuối cùng người sai cũng vẫn là nó chứ?
Nó giơ tay chỉ vào Tiểu Tịnh Trần, khóc lóc nói: "Là con nhóc đó ra tay đánh em trước nên em mới đánh lại."
"Rõ ràng là tự anh chen vào hàng trước." Cô bé gái vẫn thẫn thờ đứng ở bên cạnh cuối cùng cũng tìm thấy không gian để lên tiếng. Nguyên nhân ban đầu khiến Tiểu Tịnh Trần động thủ, Tiểu Thất đang chơi ở trong đảo mạo hiểm nên không nhìn thấy, Tiểu Lục đi mua kẹo mút cũng không nhìn thấy, cô bé kia mặc dù cũng ở trong đảo mạo hiểm nhưng cô bé còn thông minh lanh lợi hơn Tiểu Thất nhiều, não xoay chuyển vài vòng liền có thể nghĩ ra.
Ánh mắt cô bé lóe sáng, vừa kích động vừa ngưỡng mộ nhìn thiếu niên nhà họ Bạch. Nhà cô bé là dòng dõi gia giáo, gia quy rất nghiêm khắc - Đánh nhau là không thể được! Đánh nhau tập thể cũng không được phép! Gây chuyện thị phi, không được phép! Tranh chấp với người khác, không được phép! Tranh cường háo thắng, không được phép! ... Tóm lại, có rất nhiều chuyện không được phép làm!
Anh chị em nhà cô bé ai ai cũng lịch sự, nho nhã, dịu dàng, hiền lành, duy chỉ có mình cô là nghịch ngợm nhất. Từ bé tới giờ, ước mơ lớn nhất của cô chính là có một người anh trai luôn bênh vực mình, khi cô bị ức hiếp cũng sẽ dũng cảm đứng ra đánh đuổi kẻ xấu đi. Mặc dù mơ ước có vẻ hơi khó thực hiện, nhưng khi thật sự được chứng kiến một đám anh trai bảo vệ em gái, cô bé vẫn rất kích động, dù cho người mà các anh ấy bảo vệ không phải là mình.
Tiếng nói của cô nhóc vừa dứt, vẻ mặt của các thiếu niên liền trở nên méo mó, chỉ là đám trẻ con chơi trò chơi với nhau rồi chen hàng thôi mà… vấn đề có vẻ không nghiêm trọng tí nào, thế nào mà lại phát triển thành đám thiếu niên hai nhà suýt nữa thì quyết một trận sống mái với nhau rồi?
Tiểu Lục cũng biết cô bé có ý tốt, nhưng lời của cô bé rất có thể sẽ phóng đại chuyện Tiểu Tịnh Trần đánh người. Thế là, cậu ta lập tức chỉ vào Sở Thiên Quân tiếp tục khóc rống lên: "Làm sao có thể giống nhau được, mày bao nhiêu tuổi, tao bao nhiêu tuổi, em gái của tao bao nhiêu tuổi, mày đánh bọn tao là mày cậy lớn bắt nạt bé, em gái tao đánh mày là... là..." Được rồi, từ vựng của người bạn nhỏ mới học lớp hai tiểu học còn nghèo nàn, nghẹn cả nửa ngày cũng không nói ra được chữ nào.
Bạch Trạch Thần đẩy kính mắt cận thị dày cộp như đít chai, bình tĩnh phun ra bốn chữ: "Là mày đáng đời."
"Đúng, là mày đáng đời." Tiểu Lục không do dự tiếp thu nhắc nhở của anh tư, lập tức khiến cho đám thiếu niên nhà họ Sở giận tím mặt.
Mày mới đáng đời, cả nhà mày đều đáng đời!
Đây là khiêu khích có phải không, rõ ràng là khiêu khích thị uy có được hay không!
Vài người trong số đám thiếu niên nhà họ Sở đã tức đến đỏ cả mắt, nắm chặt quả đấm, trợn trừng mắt nhìn Tiểu Lục, nhưng lại không có người nào thật sự dám ra tay.
Giữa đám thiếu niên nhà họ Sở và đám thiếu niên nhà họ Bạch có ranh giới ngăn cách rõ rệt như Sở Hán phân tranh vậy. Bọn chúng đứng ở hai bên bờ sông vã cãi đấu võ mồm với nhau, đã nghĩ hết mọi biện pháp làm rõ nguyên hậu quả, thị phi đúng sai của sự việc, lại không tự chủ được mà thêm vào ý nguyện chủ quan của mình, mưu đồ lợi dụng nghệ thuật ngôn ngữ giành lấy càng nhiều lợi ích và quyền chủ động cho phe mình.
Nhưng mà, cho dù có cãi nhau ầm ĩ hơn nữa, cả hai bên đều rất ăn ý hiểu ngầm rằng động khẩu thì được, động thủ thì không!
Mặc dù đám người nhà họ Sở chiếm ưu thế về số lượng, nhưng nhà họ Bạch có Tiểu Tịnh Trần, nếu thật sự phải đánh nhau, bên chịu thiệt chắc chắn là nhà họ Sở. Hơn nữa, bình thường đánh đấm cũng coi như thôi đi, hôm nay là ngày ba mươi Tết, dựa vào quy mô người ngựa của hai nhà, nếu như thật sự đánh nhau thì chắc chắn sẽ gây ra một sự kiện đổ máu, năm mới mà đánh người đến mức phải đưa vào bệnh viện thì cho dù là những phụ huynh nhà họ Bạch bao che như vậy cũng sẽ cầm roi đánh đòn, cũng không có cách nào giải thích với phụ huynh nhà người ta.
Mặc dù đám thiếu niên ở hiện trường chẳng có đứa nào sợ đòn roi của phụ huynh nhà mình, nhưng bọn chúng không muốn còn chưa qua năm mới mà toàn bộ tiền tiêu vặt của năm sau toàn bộ đổ vào mua thuốc, không đáng, không đáng! Dù sao thì cũng không phải lần đầu xảy ra mâu thuẫn, quân tử báo thù mười ngày chưa muộn!
Thế là, đám thiếu niên nhà họ Sở oán giận người nhà họ Bạch đã đánh Sở Thiên Quân, âm thầm tính toán ra Tết sẽ tìm bọn chúng báo thù. Còn đám thiếu niên nhà họ Bạch tức giận người nhà họ Sở cậy lớn ức hiếp Tiểu Lục, Tiểu Thất và em gái nhỏ, âm thầm suy nghĩ qua năm mới sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Có điều, bất luận ra Tết sẽ thế nào thì hiện tại tuyệt đối không thể thua về khí thế. Thế là thiếu niên nhà họ Sở càng ngày càng làm ầm ĩ, còn thiếu niên nhà họ Bạch lại không ngừng khiêu khích.
Trong khi hai bên đang cãi nhau như nước với lửa thì xa xa truyền đến một tiếng hét phấn khích: "Bé Ngốc, Bé Ngốc!!!"
Hai bên đồng thời câm miệng, hết thảy đều quay đầu, liền thấy từ xa có mười mấy thiếu niên hấp tấp chạy tới, chỉ trong nháy mắt đã vây quanh đám người nhà họ Bạch. Thủ lĩnh của đám thiếu niên này mọi người đều biết, chính là Lăng Phi và Hàn Hùng của Kim Đỉnh. Sở Thiên Quân cùng các anh của nó không tự chủ được mà nhếch miệng cười. Đám trẻ Phong Vân đều biết, Bạch Lạc Thần nhà họ Bạch và Lăng Phi của Kim Đỉnh là kẻ thù không đội trời chung, người anh em tốt của Bạch Lạc Thần - Yến Mãnh bị thuộc hạ của Lăng Phi đánh gãy xương sườn đến giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa.
Nhìn điệu bộ này, chắc hẳn là Lăng Phi dẫn người đến tìm Bạch Lạc Thần gây phiền phức rồi. Rất tốt, không cần bọn chúng động thủ thì đám người nhà họ Bạch cũng chết chắc!
Nhưng mà, nụ cười hả hê của bọn chúng còn chưa kéo được đến mức to nhất thì khuôn mặt liền nhất loạt cứng đờ, như đá vụn đổ rào rào xuống.
Bị mười mấy thiếu niên bao vây, đám thiếu niên nhà họ Bạch lập tức tỏ vẻ đề phòng, đặc biệt là Bạch Lạc Thần, hai mắt trừng to như chuông đồng: "Lăng Phi, mày đến đây làm gì? Đây là địa bàn của tao, món nợ của Yến Mãnh tao vẫn còn chưa tính xong với mày đâu, thế mà mày lại dám tự mò tới tận cửa."
Lăng Phi nheo mắt lạnh lùng liếc cậu một cái, đẩy gọng kính mỉm cười: "Năm mới mà khiến chúng tôi phải chạy từ Kim Đỉnh sang Phong Vân thì mặt mũi của cậu vẫn chưa đủ đâu."
"Cậu..." Bạch Lạc Thần tức đến nỗi tròng mắt cũng ứ máu, não muốn nổ tung.
Tiểu Tịnh Trần kéo nhẹ tóc ngắn phía sau đầu Bạch Tịch Thần: "Anh hai, thả em xuống."
Trượt từ trong lòng Bạch Tịch Thần xuống đất, Tiểu Tịnh Trần đáp xuống đất nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động nào giống như một con mèo rồi đi lên phía trước. Đám thiếu niên Lăng Phi và Hàn Hùng tự giác đứng túm lại sau lưng bé, cùng trừng mắt nhìn đám thiếu niên nhà họ Sở ở bờ đối diện. Móng vuốt mèo của Tiểu Tịnh Trần vừa vung lên, vô cùng dũng cảm nói: "Bây giờ người bên bọn tôi nhiều hơn bên các anh, có muốn đánh nữa không?"
Bị sự xuất hiện đột ngột của đám viện trợ do Tiểu Tịnh Trần tìm đến làm cho kinh sợ, Sở Thiên Quân hoàn toàn sững sờ. Nghe thấy lời của Tiểu Tịnh Trần, não của nó vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ trả lời một câu theo bản năng: "Đông người thì ghê gớm lắm sao?"
Có trời biết, lời này thật giống như là một tên nhà giàu muốn lấy thứ gì đó của một người nghèo, người nghèo không chịu cho, người giàu sẽ ném ra một cọc tiền "Tao mua được chưa", sau đó người nghèo sẽ rất khí phách mà trả lời "Có tiền thì ghê gớm lắm sao?". Đây hoàn toàn là một loại phản ứng bản năng của loài người, thể hiện sự đối kháng với đối phương trong tiềm thức, còn về phần có thật sự "ghê gớm" hay không, đó là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. (ý là mỗi người có một cách nghĩ riêng)
Câu trả lời này của Sở Thiên Quân cũng giống như vậy, chẳng có người bình thường nào lại xem câu nói của nó là thật. Nhưng mà, câu ấy truyền vào tai Tiểu Tịnh Trần lại trở thành một lời khiêu khích công khai, đông người thì ghê gớm lắm sao = bọn tao không sợ bọn mày đông người = bọn tao vẫn muốn đánh nhau với bọn mày!
Thế là, ngón tay Tiểu Tịnh Trần cong lên, cái miệng nhỏ nhắn non nớt khẽ mở: "Lên!"
Thế là, đám thiếu niên Kim Đỉnh đến viện trợ hùng dũng, oai vệ, khí thế bừng bừng nhào qua bên sông Sở, rầm rầm xông vào đám thiếu niên bên đó.
Thế là...
Bầu trời Phong Vân Sơn Trang biến sắc, thế giới của đám trẻ vị thành niên ngày ba mươi Tết đã loạn rồi!