Cầu trục hình tháp cách mặt đất cả trăm mét, người bình thường đứng trên đó tuyệt đối là hoa hết cả mắt, không thể không ngã xuống. Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đã không biết cái gì gọi là sợ, đừng nói trăm mét, cho dù là nghìn mét, cô bé cũng sẽ thong thả chậm rãi như đi tản bộ.
Chỉ là cánh tay cốt thép kia thực sự là quá nhỏ, còn chưa rộng bằng bàn chân của cô bé, đứng dậy giẫm lên trên đó, mắt chỉ có thể nhìn thấy những con người nhỏ bé còn hơn cả kiến ở dưới mặt đất. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước. Cô bé cũng dang hai cánh tay ra để giữ thăng bằng, sau đó hai bàn tay theo thói quen đút trong túi áo, thật sự coi như đi trên đất bằng, khiến những hành khách còn lại trong Chim ưng 77 sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Tịnh Trần rất bình tĩnh, những nhân viên làm việc ở bến tàu Thâm Song thì lại đau trứng rồi.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com