Đại Sơn vẫn còn đang cảm khái, hai tai lại vì nghe thấy tiếng Tiểu Tịnh Trần đột nhiên gào to tên của người nào đó mà bất thình lình dựng đứng cả lên.
"A lô, Tôi là Bạch Tịnh Trần."
"Tịnh Trần? Kỳ tích làm sao, cô vậy mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?" Đối phương tựa hồ rất hưng phấn, giọng nói mang theo cảm xúc hưng phấn khó hiểu.
"Tôi muốn thuốc giải của M1371." Tiểu Tịnh Trần nói chuyện luôn đi thẳng vào vấn đề, từ trước đến nay không quanh co lòng vòng bao giờ.
"Cô nghĩ rằng nó là rau cải trắng đấy à, nói muốn là có ngay. Chúng tôi phí công phí sức mười mấy năm trời mới tinh chế ra được một ống, đã sử dụng trên người cô rồi còn gì."
"Đẳng Thập, nếu không đưa tôi thuốc giải của M1371, tôi sẽ diệt gọn luôn đội SWAT của anh." Lời uy hiếp nói ra với giọng điệu lý lẽ hùng hồn, chắc chắc phải gọi là như đinh đóng cột.
"..." Đẳng Thập bị giọng nói mềm mại nhưng đầy tàn bạo của Tiểu Tịnh Trần làm cho hốt hoảng, sợ đến mức nói không ra lời.
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com