Khưu Vân biến thành một đứa trẻ bi kịch quỳ gối dưới chiếc áo cà sa sặc sỡ lộng lẫy của Tiểu Tịnh Trần, hơn nữa còn là một đứa trẻ đã trưởng thành.
Đám đàn ông trong trang viên nhà họ Lạc mặc dù thật lòng tin phục Tiểu Tịnh Trần, nhưng trong tình huống không động thủ thách đấu, bọn họ cũng chỉ yêu thương Tiểu Tịnh Trần như một đứa bé đáng yêu ngốc nghếch, ngây thơ. Đương nhiên Khưu Vân vốn cũng nghĩ như vậy, một tiếng "Sư phụ, xin điều giáo" kia chẳng qua chỉ là xưng hô trong tình thế cấp bách mà thôi.
Nhưng đừng quên, Cha Ngốc vẫn đang ở bên cạnh, anh sẽ để cho đồng chí Khưu Vân "được như ý nguyện" sao?
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, kinh ngạc nhìn Khưu Vân đang phủ phục trên mặt đất. Sư phụ? Bé hiểu! Nhưng điều giáo… trình độ ngôn ngữ nghèo nàn khiến bé rất khó để hiểu được ý nghĩa của cái từ này. Đặc biệt vẻ mặt của Khưu Vân còn đau đớn và rạo rực như thế!
Có khó khăn thì tìm cha!
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com