"Xí~" Cậu bé kia ra vẻ không thèm so đo, đôi mắt sáng ngời xoay chuyển: "Này, cậu tên là gì?"
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi nói, "Ba đã nói khi hỏi tên người khác thì trước tiên phải nói tên mình đã, đây là phép lịch sự."
Vẻ mặt của cậu bé kia ngay lập tức trở nên kỳ quái: "Cậu không nhận ra mình?"
Tiểu Tịnh Trần nháy mắt xem sự tức giận như mây bay, quay đầu lại tò mò nhìn cậu bé kia, "Tại sao mình lại phải nhận ra cậu?"
Vẻ mặt của cậu bé kia càng kỳ lạ hơn, thậm chí còn có chút vặn vẹo giống như đang nhìn thấy quỷ giáng lâm vậy, "Cậu không xem ti vi sao? 'Công viên Hoa Hồng'? 'Bài hát của Thiên sứ'? Đây đều là những bộ phim thần tượng nổi tiếng của Hoa Hạ đấy, cậu không xem sao?"
Tiểu Tịnh Trần dứt khoát lắc đầu, rất thẳng thắn nói, "Xem không hiểu."
Cậu bé: "... Đồ nhà quê."
Dukung penulis dan penerjemah favorit Anda di webnovel.com